Chương 43: Đã chiếu áng mây trôi 2

Từ cửa hàng ra ngoài, Đường Kỳ Sâm không hề đi tới hàng khác, anh cứ nắm tay cô như bị nghiện, so với lúc Ôn Dĩ Ninh nắm tay anh thì càng kiên định hơn.

Bàn tay tinh tế mềm mại nằm trọn trong lòng bàn tay anh, quả nhiên anh vẫn thích cảm giác được chủ động khống chế hơn

Mãi sau Ôn Dĩ Ninh mới nhận ra, vừa nãy Đường Kỳ Sâm đã ăn dấm chua vì chuyện cũ năm xưa. Mùi dấm không rõ, nếu không suy nghĩ cẩn thận thì sẽ không phát hiện được ra vị chua, bởi anh đã tự mình tiêu hóa hết. Đường Kỳ Sâm mặt không đổi sắc, dẫn cô đi xuyên qua dòng người, Ôn Dĩ Ninh nhìn anh rất lâu, sau đó cô cúi đầu, gương mặt ẩn chứa sự vui sướng

Đường Kỳ Sâm là một người biết "khống chế". Cảm xúc của anh gần như không bao giờ biểu lộ ra ngoài. Ban đầu, là do công việc tôi luyện nên, thân ở địa vị này, sự bình tĩnh sớm đã trở thành một bộ phận của tính cách. Anh chưa bao giờ lên báo hay tiếp nhận phóng vấn của báo chí truyền thông, nhưng giao tình và mặt mũi vẫn cần phải cân nhắc, có một vài lần, Kha Lễ đã thay anh đi phỏng vấn

Ở trong giới này Kha Lễ cũng có danh tiếng và địa vị, trong một cuộc bầu chọn nhân vật hàng năm, cậu từng được phong là trợ lý tổng tài nho nhã tinh nhuệ. Tuy tiêu đề hơi phóng đại nhưng cũng tám chín phần là sự thật. Trong một cuộc phỏng vấn đặc biệt của Kha Lễ với tạp chí Time Business, cậu đã bị phóng viên hỏi bóng gió về chuyện CEO của tập đoàn Á Hối liệu đã kết hôn hay chưa, CEO có sở thích riêng tư gì.

Các câu hỏi phỏng vấn đã được hai bên thông qua, dù sao cũng là một điểm sáng trong bài phỏng vấn. Lúc đó, Kha Lễ trả lời rất thành thực, cậu nói, Đường tổng công việc bận rộn, công việc chiếm toàn bộ thời gian trong cuộc sống của anh, cho nên không rảnh được lúc nào để yêu đương. Thành công giúp Đường Kỳ Sâm trở thành khẩu vị của công chúng

Nhưng được vài ngày, Ôn Dĩ Ninh bắt đầu cảm thấy cuộc sống của Đường Kỳ Sâm thực sự nhàm chán như một tờ giấy trắng

Anh lúc nào cũng làm không hết việc, đi không hết các chuyến công tác, mở không hết những cuộc họp. Đôi khi cô còn nghe thấy được cả những tiếng tranh cãi gay gắt từ phòng họp cấp cao của tập đoàn, phần nhiều tới từ sự bất đồng ý kiến giữa các phó tổng. Đường Kỳ Sâm ngồi giữ đại cục, tới thời khắc mấu chốt thì ra tay thu dọn chiến trường, chỉ cần vài ba câu là phá tan cục diện bế tắc, duy trì sự cân bằng giữa các phe.

Rất hiếm khi anh tỏ ra không công bằng, cũng hiếm khi bày tỏ cảm giác yêu thích căm ghét hay thiên vị ai. Trong việc xử lý các mối quan hệ giữa con người với con người, có thể thành thạo được cũng là một loại thiên phú

Tuần này, Ôn Dĩ Ninh theo Trần Táp tham dự hai hội nghị, không đến lượt cô phát biểu cho nên cô ngồi im cẩn thận lắng nghe, mỗi lần Đường Kỳ Sâm tổng kết cuộc họp, cô đều mở sổ vẽ mấy hình người bé bé xinh xinh lên đó. Trong công ty, hai người lúc nào cũng tương kính như tân, vạch rõ ranh giới, chỉ khi tan làm mới ngồi chung một xe, lúc này trông mới giống một cặp đôi.

Hôm đó, Đường Kỳ Sâm phải tăng ca, Ôn Dĩ Ninh cũng còn nghiệp vụ chưa kết thúc, hơn sáu giờ, anh gọi điện bảo cô tới phòng làm việc

Tập đoàn Á Hối vẫn còn bật đèn sáng trưng, Kha Lễ ra mở cửa, tươi cười nhìn cô,"Dĩ Ninh"

Nhìn nét mặt của Kha Lễ, Ôn Dĩ Ninh cũng hiểu anh đã biết, nhưng cô vẫn hơi ngượng, cứ đứng đờ ra ở cửa. Mãi tới khi Đường Kỳ Sâm bước tới nói,"Nào, vào đây cùng ăn cơm đi"

Kha Lễ nhường đường, "Đường tổng, em còn việc chưa làm xong, lão Dư mang đồ ăn tớ rồi đấy ạ. Em đi trước nhé" Dứt lời, cậu hạ giọng nói với Dĩ Ninh,"Giúp anh giám sát Đường tổng nhé, anh ấy ăn ít lắm"

Sau khi Kha Lễ đi, Đường Kỳ Sâm vẫn ngồi ở bàn làm việc xem nốt tài liệu không hề ngẩng đầu lên,"Buổi chiều, lúc họp em ngồi dưới viết gì vào sổ đấy?"

Ôn Dĩ Ninh đeo túi xách bước qua, lấy cuốn sổ viết trong cuộc họp từ trong túi xách ra đưa cho anh

Lật xem vài tờ ở sau, Đường Kỳ Sâm không khỏi nở nụ cười

Chỉ là một bức tranh với nét vẽ đơn giản, miêu tả lại khung cảnh tranh chấp trong cuộc họp lúc đó

Ôn Dĩ Ninh lại gần,"Cái người hung dữ nhất chính là Kỳ tổng, miệng của ông ta là to nhất"

Đường Kỳ Sâm ừ một tiếng,"Còn có nước bọt văng ra này"

Ôn Dĩ Ninh cười,"Phun hết cả lên người chị Táp ấy, chị Táp còn liếc ông ta, anh nhìn đi"

Đường Kỳ Sâm chỉ chỉ,"Đây là anh à?"

Ở vị trí chủ vị trong bàn họp, một nhân vật hoạt hình lạnh lùng, mặc sơ mi đen, mái tóc được vuốt gel tỉ mỉ.

Ôn Dĩ Ninh mím môi, hơi nghiêng mặt về phía anh thì thầm,"Anh là người đẹp mắt nhất trong phòng"

Đường Kỳ Sâm phấn chấn, nhìn cô bình tĩnh hỏi,"Đứng có mệt không?"

"Hả?"

"Ngồi xuống đi"

Không đợi cô phản ứng kịp thì anh đã thuận thế ôm lấy eo cô, hơi nghiêng chân rồi kéo cô. Ôn Dĩ Ninh bị bất ngờ không kịp đề phòng, cứ như vậy ngồi xuống đùi phải của anh. Đường Kỳ Sâm siết chặt lấy thắng lưng cô, bàn tay vòng ra phía trước, tiếp tục ôm ấp. Cằm anh đặt lên vai cô, hít hà mùi hương nơi cần cổ hòa với mùi hương mái tóc, mềm mại gần gũi lại, đi vào lòng người

Đường Kỳ Sâm khẽ thở dài, cảm giác mệt mỏi như tan biến

Ôn Dĩ Ninh cứng ngắc không dám di chuyển, sống lưng thẳng tắp, một lát sau, Đường Kỳ Sâm than thở,"Anh đang ôm khúc gỗ phải không nhỉ? Thả lỏng đi Niệm Niệm"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!