Chương 40: Mộng xuân quấy nhiễu hồ sa 6

Trọng lượng cơ thế Đường Kỳ Sâm gần như dồn hết xuống người Ôn Dĩ Ninh. Từ vòng eo được anh ôm, nhiệt độ bắt đầu nóng lên, lan tỏa theo dọc kinh mạch tới sống lưng dán sát người anh, cô cảm giác như người mình chia thành hai nửa, một nửa thuộc về anh, dính và nóng bỏng, một nửa còn lại thì điên cuồng nổi loạn, khiến cho trái tim cô đập mạnh tựa như có chiếc búa tạ gõ thẳng vào.

Ôn Dĩ Ninh bất động

Đường Kỳ Sâm ôm một lúc rồi thực sự buông tay ra, sau đó anh lùi lại nửa bước, nhìn bát canh gà cô vừa đổ ra,"Để tôi"

Anh bưng bát cháo húp một hớp, Ôn Dĩ Ninh giữ tay anh,"Anh chậm thôi"

Đường Kỳ Sâm không phản ứng kịp, được cô nhắc, anh nhíu mày có vẻ khó hiểu. Ôn Dĩ Ninh không lên tiếng, thả một cái thìa vào trong bát,"Anh uống vội thế sẽ tạo gánh nặng cho dạ dày. Ngồi xuống, uống từ từ thôi"

Đây cũng là một thói quen xấu của Đường Kỳ Sâm. Mấy năm này, lúc nào anh cũng kín lịch, làm không hết việc, đi không hết những chuyến bay, thời gian rảnh cực kỳ ít, tiệc xã giao tuy nhiều nhưng cũng chỉ là hao tâm tổn sức vào văn hóa uống rượu.

Anh bưng bát cháo húp một hớp, Ôn Dĩ Ninh giữ tay anh,"Anh chậm thôi"

Đường Kỳ Sâm không phản ứng kịp, được cô nhắc, anh nhíu mày có vẻ khó hiểu. Ôn Dĩ Ninh không lên tiếng, thả một cái thìa vào trong bát,"Anh uống vội thế sẽ tạo gánh nặng cho dạ dày. Ngồi xuống, uống từ từ thôi"

Đây cũng là một thói quen xấu của Đường Kỳ Sâm. Mấy năm này, lúc nào anh cũng kín lịch, làm không hết việc, đi không hết những chuyến bay, tiệc xã giao tuy nhiều nhưng cũng chỉ là hao tâm tổn sức vào văn hóa uống rượu. Lâu ngày, khẩu vị của Đường Kỳ Sâm trở nên khó tính. Anh vô cùng kén ăn, sức ăn kém, khó mà sửa đổi, ăn thường nuốt chửng qua loa cho xong, tựa như cố hoàn thành nhiệm vụ.

Dù sao độc thân đã lâu cho nên có một số việc anh không để tâm lắm.

Đường Kỳ Sâm ngồi ngoài phòng khách uống canh, chiếc thìa sức nhỏ thỉnh thoảng chạm vào thành bát, âm thanh hòa vào hương thơm của canh khiến cả cơ thể anh khoan khoái. Ôn Dĩ Ninh bước ra khỏi phòng bếp, tiện rót cho anh một cốc nước ấm,"Anh có phải uống thuốc không?"

Đường Kỳ Sâm đáp,"Uống hết rồi"

Ôn Dĩ Ninh lần trước bác sĩ Trần kê cho anh liều lượng thuốc khá lớn, chưa được bao lâu đã uống hết là sao. Cô không khỏi cau mày,"Rốt cục anh đã kiểm tra cẩn thận chưa?"

Uống canh gà xong, anh đặt bát xuống bàn, rồi lấy giấy ăn lau miệng, hờ hững nói,"Bệnh loét dạ dày này lúc không tái phát thì vẫn ổn"

Thái độ hờ hững này của anh khiến Ôn Dĩ Ninh phát cáu, cô nói một câu không nặng không nhẹ,"Vậy một năm qua anh cũng chẳng ổn được mấy ngày nhỉ"

Hai người lâm sa vào trầm mặc. Sự im lặng kéo dài, khiến bầu không khí dần thay đổi. Ánh mắt Đường Kỳ Sâm nhìn cô nóng bỏng, một người đứng, một người ngồi, không quá gần nhau nhưng cô vẫn cảm thấy bị anh thiêu đốt

Khóe miệng Đường Kỳ Sâm cong lên, hạ giọng nói,"Được, Niệm Niệm nói gì anh cũng nghe"

Trái tim Ôn Dĩ Ninh như bị kéo căng

Đường Kỳ Sâm chỉ vào chiếc tủ lùn bên phải,"Thuốc ở trong đó, em lấy giúp anh đi"

Có vẻ anh đang không được thoải mái thật. Ôn Dĩ Ninh kéo ngăn tủ, bên trong để vài chai lọ nhỏ. Toàn là thuốc lão Trần chuẩn bị trước cho anh, thuốc tiêu viêm giảm đau là chủ yếu, lúc đi công tác anh đều mang theo để đề phòng ngộ nhỡ. Bốn lọ thì ba lọ đã trống không, lọ còn lại thì đã uống được hơn nửa. Ôn Dĩ Ninh cầm lọ thuốc trong tay, trầm ngâm một hồi rồi đặt lại chỗ cũ

Cô đứng dậy, giọng nói có chút khẩn trương,"Đừng uống thuốc nữa, anh ngồi đợi chút"

Cô đi vào phòng tắm, chỉnh vòi sang nước nóng, đưa tay thử nhiệt độ. Đồ đạc trong này Đường Kỳ Sâm sắp xếp khá gọn gàng, chiếc khăn bông màu xanh khói được gấp ngay ngắn, cô lớn tiếng hỏi,"Anh dùng khăn mặt nào?"

Tiếng Đường Kỳ Sâm vọng vào từ ngoài phòng khách,"Màu trắng"

Ôn Dĩ Ninh nhúng khăn vào nước nóng rồi vắt khô. Nước quá nóng, cô chỉ dùng ngón tay chạm vào nhưng tay vẫn cứ đỏ ửng lên. Cô bước ra ngoài, đưa khăn mặt cho Đường Kỳ Sâm,"Nếu đau quá thì anh nên dùng khăn nóng đắp lên"

Đường Kỳ Sâm nhìn cô

"Đừng phụ thuộc vào thuốc nữa, cách này tôi thấy mẹ tôi hay dùng" Ôn Dĩ Ninh ôm lấy khăn mặt, sợ tản nhiệt,"Dạ dày mẹ tôi cũng không tốt, nhưng không nghiêm trọng như anh, chỉ hay nôn mửa. Bà không uống thuốc, mỗi lần đau chỉ dùng khăn bông đắp bụng, có tác dụng rất nhanh. Không biết với anh có tác dụng không, anh thử xem"

Đường Kỳ Sâm cau mày nhìn đầu ngón tay hồng như củ cà rốt của cô. Anh đón lấy khăn mặt, rồi vén áo trùm lên dạ dày. Vòng eo anh dài, gầy và mạnh mẽ. Anh cũng thuộc loại người ăn sung mặc sướng từ nhỏ nên coi như giữ gìn khá tốt. Làn da lộ ra ngoài không khác gì sứ trắng, vùng bụng không có lấy một chút thịt thừa, đường nhân ngư dọc xuống bị thắt lưng che kín

Ôn Dĩ Ninh xấu hổ quay mặt đi, sau đó chọn ví trí cách xa anh rồi ngồi xuống

Đường Kỳ Sâm thoáng liếc cô, không nói gì, anh ngẩng đầu nhắm mắt lại, cảm nhận hơi nóng từ bụng. Ôn Dĩ Ninh chăm chú theo dõi biểu cảm trên gương mặt anh nhưng không nhận ra được liệu anh có khá hơn chút nào không, cuối cùng cô vẫn không yên tâm,"Thôi quên đi, anh vẫn nên uống thuốc thì hơn, phải dùng mấy viên?"

Cô lấy thuốc từ ngăn kéo tủ lùn ra, Đường Kỳ Sâm cũng mặc kệ cô, chiếc khăn nóng này quả thật không giải quyết được vấn đề gì, cơn đau dạ dày đúng ra rất khó chịu. Trong lúc cô lấy thuốc, Đường Kỳ Sâm lấy khăn mặt trả lại phòng tắm, lúc anh bước ra, Ôn Dĩ Ninh đang ngồi xổm đọc hướng dẫn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!