Nói xong, Đường Kỳ Sâm tựa đầu vào bức tường lạnh lẽo, ánh mắt lạnh nhạt nặng trĩu, vẫn là bộ dạng kiêu ngạo bình tĩnh ấy. Mỗi khi quyết định làm gì, làm như thế nào, thì đều là chuyện của một mình anh. Những gì nằm trong phạm vi anh có thể làm được, thì anh sẽ làm. Còn Ôn Dĩ Ninh có nhiệt tình đáp lại hay không, anh không thể kiểm soát.
Tiếc nuối quá nhiều rồi, anh cũng không còn trẻ nữa. Sinh mệnh trôi đi chỉ khiến anh sống lý trí và hiểu biết hơn.
Bác sĩ gọi Ôn Dĩ Ninh vào vì cô quên chưa cầm theo bệnh án. Đợi cô bước ra, Đường Kỳ Sâm đứng ở cửa nói,"Muộn rồi, về thôi"
Hai người ngồi cùng một chiếc taxi. Khách sạn ở rất gần nhà Ôn Dĩ Ninh, nhưng Đường Kỳ Sâm kiên quyết đưa cô về trước. Lần trước tới khu bên cạnh còn đang sửa đường, lần này đã thông thoáng, xe dừng dưới nhà Ôn Dĩ Ninh, trí nhớ của Đường Kỳ Sâm khá tốt, anh ngẩng đầu lên nhìn tầng bốn.
"Anh nhớ bôi thuốc này trước, sau đó xịt Vân Nam bạch dược nhé"Lúc Ôn Dĩ Ninh xuống xe liền đưa túi thuốc cho anh, cố nhịn mà không nhịn được được, cuối cùng cô vẫn nói,"Nếu đau quá hoặc không tiêu sưng thì anh phải gọi điện cho tôi, tôi qua đưa anh đi viện"
Đường Kỳ Sâm ngồi trong xe, nét mặt điềm đạm quyến luyến, đột nhiên anh xuýt xoa một tiếng
Ôn Dĩ Ninh hỏi,"Sao thế?"
"Có phải em lo lắng cho tôi không?" Giọng nói trầm ấm của anh thổi bùng ngọn lửa trên gương mặt Ôn Dĩ Ninh. Gương mặt cô nóng bừng, hơi ửng đỏ, đáp án không cần nói cũng rõ rành rành
Khóe miệng Đường Kỳ Sâm nhếch lên, thoáng cười nhẹ. Chợt Ôn Dĩ Ninh cất tiếng,"Dù gì anh cũng theo tôi tới. Tuy không phải chủ ý của tôi nhưng anh đã ở đây rồi. Còn nữa, cánh tay anh bị thương, về chị Táp hay Kha Lễ hỏi, tôi bảo do vật tay bị thương, có lẽ bọn họ chẳng ai tin đâu"
Đường Kỳ Sâm chớp mắt, muốn che giấu đi sự khó chịu lúc này
"Hiện tại không phải giờ làm việc, nhưng có lùi một vạn bước thì anh vẫn là sếp của tôi. Nói thêm một câu khó nghe, nếu anh thật sự xảy ra chuyện ở đây, tôi đương nhiên không thoát khỏi liên quan, tôi sợ phiền toái. Cho nên anh__" Ôn Dĩ Ninh hăng hái nói một mạch, thiếu điều xuất khẩu thành thơ, đẩy lại sự bối rối về cho đối phương
Ôn Dĩ Ninh liếc mắt nhìn Đường Kỳ Sâm, ý tứ sâu xa,"cho nên, anh vẫn nên tự chăm sóc bản thân cho tốt đi, đừng coi rẻ bản thân mình"
Nói xong, Ôn Dĩ Ninh quay người bước đi, không ngờ đụng trúng Giang Liên Tuyết. Vừa nãy nói hơi nhiều, cô còn đang phiền muộn vì lợi bất cập hại. Thật sự cô không hề muốn bị Giang Liên Tuyết bắt gặp, nhất là bên cạnh bà còn có thêm mấy bà thím chơi bài cùng.
Một người tinh ý, chỉ về phía Ôn Dĩ Ninh và bước lại gần,"Là Dĩ Ninh này"
Giang Liên Tuyết cũng đã nhận ra,"Sao con về muộn thế" Ánh mắt bà rơi vào chiếc taxi đằng sau lưng Ôn Dĩ Ninh, qua cửa kính xe có thể nhận ra Đường Kỳ Sâm ngồi sau
Đường Kỳ Sâm chưa bảo tài xế lái xe vội, anh nhìn Giang Liên Tuyết khẽ gật đầu. Giang Liên Tuyết khá có ấn tượng với anh, lần trước bà lên Thượng Hải đã từng gặp anh ở ga tàu. Đôi mắt bà tinh tường, con người bà cũng nhanh nhẹn, rất nhanh chóng có thể xác nhận anh chính là người mình từng gặp. Đường Kỳ Sâm ăn mặc đơn giản, lại đang ngồi trong xe, thật ra lúc này anh không hề đáp ứng được điều kiện tiên quyết là tôn trọng người lớn.
Nhưng khuôn mặt và phong độ của anh chính là điểm cộng lớn, giống như một bức tranh sơn thủy bắt mắt nổi trội, có thể bạn xem không hiểu nhưng vẫn có hiểu được phẩm cấp của nó. Mấy bà bạn chơi bài của Giang Liên Tuyết không cần nói vẫn hiểu, bọn họ cười híp mắt quan sát, chỉ thiếu điều hỏi thẳng thành câu: Là bạn trai hả?
Sau lưng Ôn Dĩ Ninh như bị gai châm, cô giục bác tài mau khởi động xe. Sau khi về tới nhà, vừa khép cửa lại Giang Liên Tuyết đã hỏi,"Con với sếp yêu đương đấy à?"
Ôn Dĩ Ninh đang thay giày, suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất. Cô nắm lấy góc ghế, lớn tiếng,"Mẹ nói lăng nhăng gì thế?"
"Con khẩn trương thê làm gì?" Giang Liên Tuyết dửng dưng,"Phải thì phải, không phải thì thôi"
Ôn Dĩ Ninh mím chặt môi, thở phào nhẹ nhõm, thay giày
"Công ty của sếp con quy mô lớn thế mà ra ngoài không có xe riêng à? Con đừng có mà lừa mẹ, cậu ta theo con về còn gì" Giang Liên Tuyết nói thẳng, chỉ hai câu đủ khiến Ôn Dĩ Ninh cạn lời
"Còn lần trước tới đón mẹ ở ga tàu nữa, lúc đó đang giờ đi làm, sếp lớn không làm việc mà lại còn rảnh rỗi đi đón một người lạ không biết biết chắc? Nó có ngốc đâu" Giang Liên Tuyết phân tích mạch lạc rõ ràng, đem từng việc nhỏ ghép lại với nhau
Ôn Dĩ Ninh cau mày, bực mình bác bỏ,"Mẹ đừng nói hươu nói vượn nữa" Dừng lại một lát, cố gắng đè nén lửa giận,"Mẹ điều tra công ty con"
Giang Liên cười khẩy,"Công ty con gái mẹ chẳng nhẽ mẹ không tìm hiểu được sao. Con khẩn trương quá thế làm gì, sao, bị mẹ đoán trúng rồi hả?"
Ôn Dĩ Ninh chẳng buồn phản ứng lại
Đã chắc tám chín phần, Giang Liên Tuyết vắt chéo chân ngồi xuống sofa, tiện thể nhặt bao thuốc lá, rút một điếu từ bên trong ra. Quẹt lửa châm thuốc, ánh lửa chập chờn hắt lên nốt ruồi bên khóe mắt bà
Rít hai hơi, bà híp mắt,"Tuổi tác không còn nhỏ nhỉ, nó kết hôn chưa?"
Ôn Dĩ Ninh dừng động tác, cố gắng im lặng
"Con nhìn mẹ thế làm gì, mẹ chỉ đề tỉnh giúp con thôi. Đừng có dây dưa không rõ với người đã có gia đình. Nếu nó chưa kết hôn thì coi như mẹ lắm chuyện. Nếu con định làm con giáp thứ mười ba, thì lại đây mẹ cho con xem clip bạn mẹ gửi, xem xem mấy cái con tiểu tam đó bị vợ người ta đè đầu lột sạch đánh đấm thế nào"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!