Lời cam kết của người đàn ông từng chữ lọt vào trong tai, ẩn dưới bóng tối an tĩnh càng trở nên cám dỗ, khoảnh khắc này, sự tồn tại của Đường Kỳ Sâm mang lại cho cô một cảm xúc mãnh liệt. Lỗ tai cô nóng như thiêu đốt, lan tỏa tới tận lục phủ ngũ tạng, cuối cùng xông thẳng vào trái tim, bùng cháy. Nhưng cảm xúc mãnh liệt này không phải là rung động, không phải xúc động, cũng chẳng có chút tình cảm nào.
Giữa những mâu thuẫn rối ren, cuối cùng Ôn Dĩ Ninh chợt nhận ra.
Đó là cảm giác được giải thoát khỏi quá khứ
Cô nhìn Đường Kỳ Sâm, nhẹ nhàng nói,"Nhưng tôi không còn thích anh nữa rồi"
Trong nháy mắt, sắc mặt Đường Kỳ Sâm trắng bệch
Đáp án này dường như luôn nằm sẵn ở đó chỉ đợi Ôn Dĩ Ninh nhận ra, giây phút này, cô chợt cảm thấy chẳng có gì ghê gớm cả. Mặc dù trong lòng cô có vô vàn sợi dây quấn quít, nhưng đáp án này đã áp đảo tất cả những cảm xúc u mê mơ hồ, thể hiện rõ lập trường của cô ngay lúc này
Ôn Dĩ Ninh mím môi, tự thuyết phục bản thân, lẩm bẩm lại một lần nữa,"Tôi không thích anh"
Câu nói này của cô giống một con dao cùn, tuy không sắc bén nhưng đủ để mài mòn máu thịt của Đường Kỳ Sâm, chỉ cần vài đường cũng khiến anh phải đau đớn
Hầu kết anh trượt lên xuống, anh mở miệng, giọng nói khàn đặc,"Vậy em thích Đường Diệu à?"
Ôn Dĩ Ninh trầm mặc
"Tôi thấy có vẻ em chẳng thích lắm" Đường Kỳ Sâm lạnh lùng
Ôn Dĩ Ninh đáp,"Tôi không quản được hành động của anh ta"
"Không quản được nó nhưng lại quản tôi?" Đường Kỳ Sâm lớn tiếng
Ôn Dĩ Ninh cau mày tức giận, quay đầu nhìn chằm chằm Đường Kỳ Sâm, anh quay mặt đi, sự căng thẳng hiếm khi xuất hiện nơi anh, giữa hai người lúc này như có một cây cầu chia cách. Ngoài sự im lặng thì không còn gì khác
Đường Kỳ Sâm phiền muộn khởi động xe, hung dữ lái đi, con đường bị tắc bởi một chiếc Audi đang quay đầu, anh liên tục nhấn còi giục, thiếu điều tông thẳng xe vào. Ôn Dĩ Ninh không nhịn nổi, lạnh nhạt nói,"Nếu anh bận thì cho tôi xuống"
Bàn tay cầm vô lăng của anh siết chặt tới nỗi xanh tím, rồi anh bùng nổ,"Em đừng có mà nói chuyện với tôi"
Ôn Dĩ Ninh nổi giận," Đường Kỳ Sâm"
Lúc cô quay đầu lại thì lời nói đã vuột ra, đồng thời cô phát hiện ra sắc mặt anh không được ổn. Trên trán anh rịn mồ hôi, môi mím chặt, sống mũi cao nghiêm khắc.
Ôn Dĩ Ninh đoán có lẽ dạ dày anh lại đau. Nhưng mềm lòng chẳng được bao lâu thì lập tức bị lời nói lạnh băng của anh dập tắt,"Trước mặt tôi, em chưa bao giờ thốt được ra lời nào hay ho"
Ôn Dĩ Ninh nghẹn nín, cô dứt khoát áp người sát cửa xe, bày ra một ranh giới rõ ràng
Dọc đường về tới tận khu nhà Ôn Dĩ Ninh, hai người không hề nói thêm điều gì
Sau khi Ôn Dĩ Ninh xuống xe, Đường Kỳ Sâm lập tức kéo cửa kính lên. Đi được vài bước, cô ngoảnh đầu lại nhìn theo bản năng, cánh cửa kính dần khép chặt. Đường Kỳ Sâm đang gục trên vô lăng, khom người, cong lưng, run rẩy ôm lấy bụng
Cửa sổ hoàn toàn đóng kín, không còn nhìn rõ dáng người bên trong nữa. Ôn Dĩ Ninh cố đè nén sự bấ an, cất bước hòa vào bóng đêm
Hôm sau, cuộc họp hạng mục riêng buổi sáng bị hủy bỏ.
Nghe đồng nghiệp nói hôm nay Đường Kỳ Sâm không tới công ty
Hết giờ làm buổi sáng, Lý Tiểu Lượng gọi điện cho cô nói rằng anh đã tới Thượng Hải, chiều nay mẹ anh sẽ tới viện tái khám, nếu không sao thì sẽ xong sớm thôi
Tâm trạng nặng nề từ tối qua của Ôn Dĩ Ninh cuối cùng cũng tìm được lối thoát, hai người vui vẻ hẹn nhau đi ăn vào buổi tối
Sáu rưỡi, đúng giờ cô tới chỗ hẹn, Lý Tiểu Lượng không ở khách sạn năm sao lần trước nữa, anh thuê một phòng ở khách sạn Hanting gần viện. Địa điểm ăn cơm cũng chọn gần đó, lúc Ôn Dĩ Ninh tới thì anh đã gọi xong đồ ăn. Thấy cô anh tươi cười lên tiếng,"Tiểu Ninh!"
Ôn Dĩ Ninh cũng đáp lại,"Chào thầy Tiểu Lượng"
Lời chào của bọn họ lúc nào cũng tự nhiên thân thiết như thế. Bọn họ đã quá quen rồi, là đồng hương, là bạn bè, cũng từng thử làm người yêu. Dù mối tình không kết thúc hoàn mỹ nhưng không hề gây trở ngại tới tình bạn của hai người. Ví dụ như lúc gọi món, Lý Tiểu Lượng có thể tự gọi trước, bởi vì anh biết rõ sở thích của cô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!