Chương 32: Ai sẽ là người tỉnh mộng trước 4

Một tiếng sau, Ôn Dĩ Ninh bước ra khỏi phòng họp, trông thấy bó hoa to đùng kia cũng không khỏi ngây người. Đồng nghiệp xung quanh đều khá sốc, bọn họ nói Diệu tổng đúng là chịu chơi. Rồi lại hỏi sao cô quen được Diệu tổng. Ôn Dĩ Ninh trả lời lấy lệ, nở nụ cười đầy lúng túng. Trong bó hoa còn kẹp kèm một tấm thiệp ghi một câu bằng tiếng anh: In love folly is always sweet.(*)

Ký tên: Yao.

(*) có nghĩa là Những hành động điên rồ trong tình yêu lúc nào cũng ngọt ngào

Súc tích và dí dỏm, nhưng đủ để thể hiện rõ tâm ý của người viết, đúng là phong cách của Đường Diệu. Đúng lúc đó, trên màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi video từ Đường Diệu. Ôn Dĩ Ninh tựa như đang cầm phải củ khoai nóng bỏng, cô bước ra ngoài bắt máy. Điện thoại của Đường Diệu chắc dựng trên bàn, bởi vì cậu ta đang ngồi làm việc, trên tay vẫn càm tài liệu, thấy cô bèn cười nói,"Nhận được chưa?"

Ôn Dĩ Ninh bối rối, chuyện này tới quá đột ngột, cô đành cân nhắc nói,"Vâng tôi nhận được rồi, cảm ơn anh Đường"

Khuôn mặt Đường Diệu đúng là được trời phú, không dùng hiệu ứng mà vẫn đẹp trai sáng chói. Ý cười của cậu càng thêm sâu,"Đừng khách sáo, xa lạ quá rồi"

Ôn Dĩ Ninh khó xử, không biết nên trả lời sao

Đường Diệu cũng là một quý ông, không hề sấn sổ ép bức, chỉ hàn huyên thêm đôi câu rồi ngắt máy. Ôn Dĩ Ninh thầm sắp xếp lại sự việc, vừa xoay người đã giật nảy cả mình. Đường Kỳ Sâm đứng trước cửa thang máy, không biết anh đã đứng đó bao lâu, ánh mắt như đang chiếu tướng cô. Ôn Dĩ Ninh giống một đứa trẻ bị bắt gặp làm chuyện xấu, trái tim đập thình thịch. Cô có cảm giác ánh mắt anh như muốn lăng trì mình.

Ôn Dĩ Ninh thầm nghĩ, ơ kìa, tôi có nợ anh cái gì đâu. Thế là cô bèn ngẩng đầu ưỡn lưng, thản nhiên bước tới cạnh anh

Bó hoa to đùng thế kia không thể để trong văn phòng được, Ôn Dĩ Ninh chỉ còn cách bỏ nó ra góc cầu thang. Sau đó, dì lao công tới hỏi cô,"Người đẹp ơi, hoa này cháu có dùng nữa không? không thì dì lấy nhé?"

Ôn Dĩ Ninh sảng khoái nói,"Dì cứ lấy đi ạ"

Bó hoa hồng champagne được vận chuyển bằng đường hàng không tới đây vẫn còn tươi đẹp rạng rỡ, màu sắc không thể chê vào đâu. Dì lao công này cũng có đầu óc kinh tế, dì mang bó hoa bán lại cho tiệm hoa gần đó. Mỗi ngày, cứ đúng chín giờ sáng là Đường Diệu lại gửi một bó hoa tới. Ôn Dĩ Ninh mấy hôm nay bận đi công tác Hàng Châu với Trần Táp nên không rảnh bận tâm. Lúc cô về, dì lao công có lòng mang tới cho cô một bát gà hầm cách thủy thơm ngon.

Đồng nghiệp nói,"Người ta dựa vào việc bán hoa của cậu mà phát tài rồi đấy"

Ôn Dĩ Ninh phát hiện, hóa ra Đường Diệu không hề đùa cợt

Được theo đuổi là chuyện rất bình thường, nhưng nếu không có ý định đáp lại thì không cần thiết phải dây dưa dài dòng làm gì. Cô lựa thời cơ, nghiêm túc gọi điện cho Đường Diệu. Lời thoại đã được soạn sẵn, vốn định nói một mạch nhưng không ngờ lại bị Đường Diệu cắt ngang

Đường Diệu bắt máy, giọng nói dịu dàng ấm áp,"Khéo quá, tôi cũng đang định gọi cho cô. Thế này có tính là tâm linh tương thông không?"

"Anh Đường, tôi có lời..."

"Xuống dưới đi" Đường Diệu nói

Ôn Dĩ Ninh ngẩn người,"Hả? Cái gì cơ?"

"Tôi đang ở dưới công ty cô"

Ôn Dĩ Ninh đi thang máy xuống dưới, tuy đã tan làm nhưng xe đỗ trước cửa tòa nhà vẫn rất nhiều, cô đưa mắt nhìn xung quanh, trong giây lát chưa xác nhận được mục tiêu. Đường Diệu nhấn còi, sau đó từ từ lái xe qua, người đàn ông ngồi trong xe tươi cười hô,"Lên xe đi"

Ôn Dĩ Ninh đứng đờ ra, chần chừ, đằng sau có xe đang theo sát, giục giã bấm còi. Đường Diệu nói,"Xe tôi đang chắn đường đấy, Dĩ Ninh, lên đi"

Ôn Dĩ Ninh đành bước lên. Chiếc xe hôm nay Đường Diệu lái là một chiếc Porsche Cayenne màu đen, không giống chiếc xe lần trước. Đường giờ này vẫn còn tắc, xe Đường Diệu bị kẹp ở giữa, qua khỏi đoạn tắc, cậu mới thở dài,"Người anh em kia mà di chuyển sang trái 2cm thì không cần phải khổ sở bon chen thế này. Đã lâu không gặp, tối nay cô đi ăn cùng tôi nhé?"

Đường Diệu nói chuyện rất thẳng thắn nhưng giọng điệu vô cùng đúng mực, không hề mang theo ý càn rỡ. Ban đầu, Ôn Dĩ Ninh vẫn từ chối,"Tôi không tiện lắm"

"Đừng từ chối được không, tôi vừa xuống máy bay, đói sắp ngất rồi" Đường Diệu vừa nói vừa bật định vị chỉ đường,"Tôi không quen thuộc Thượng Hải, muộn thế này rồi cô nhẫn tâm để tôi lại một mình sao?"

Không phải là Ôn Dĩ Ninh không dám từ chối, nhưng cậu ta đã nói vậy, lại còn hạ mình cầu xin. Ôn Dĩ Ninh nghĩ ngợi, vậy cũng được, nhân cơ hội này nói chuyện tử tế, "Được, nhưng bữa này để tôi mời"

Đường Diệu cười tươi rói, cởi mở đáp,"Tôi cũng không mang tiền"

Có thể điều hòa được một hoàn cảnh khó xử thế này, đó cũng là một trong những điểm đặc biệt gây ấn tượng của Đường Diệu. Ôn Dĩ Ninh dẫn cậu ta đi ăn lẩu, thực ra cô cũng có tâm tư riêng, trông Đường Diệu có vẻ là người không biết ăn cay, vì vậy cô muốn dùng điểm này để vẽ ra ranh giới giữa hai người. Không ngờ Đường Diệu tuyệt đối không chịu thua, lại còn cho thêm hai thìa tương ớt lớn vào trong bát của mình, đắc ý lý luận,"Cô cho ít quá đấy"

Sự tương phản này khiến Ôn Dĩ Ninh phải bật cười. Sự thẳng thắn của cậu ta khiến Ôn Dĩ Ninh nhẹ nhõm phần nào. Hai người miệt mài ăn uống giữa tiếng ồn ào huyên náo của quán lẩu, Đường Diệu cởi áo khoác, tùy tiện vắt lên lưng ghế, bên trong cậu mặc một chiếc áo cộc tay, để lộ vóc dáng săn chắc.

"Nước lẩu này thực ra được nấu sẵn trong một cái vại lớn, cô đọc phần giới thiệu thì có vẻ hấp dẫn đấy, gì mà 15 vị thuốc bắc tốt cho sức khỏe chứ. Không phải gạt người sao, nếu muốn khỏe mạnh thì ai lại đi ăn lẩu làm gì?" Đường Diệu nắm chiếc đũa chỉ trỏ,"Mấy đồ ăn kèm này rửa cũng không sạch, lúc bưng lên bọn họ nhúng qua nước cho có thôi"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!