Nói xong, Đường Kỳ Sâm nhắm mắt lại, bàn tay cũng thả lỏng, Ôn Dĩ Ninh rút tay về rồi đi tìm lão Hứa. Lão Hứa cả đêm lặn lội lên trấn để tìm một bác sĩ tới. Nhiệt độ cơ thể Đường Kỳ Sâm lúc này đã lên tới 39 độ, trán nóng hầm hập như lửa.
Trước khi bác sĩ kia cho Đường Kỳ Sâm dùng thuốc, Hoắc Lễ Minh đã ngăn lại, cậu lễ phép hỏi tên từng loại thuốc, sau đó chụp lại ảnh gửi qua wechat cho lão Trần. Cơ thể Đường Kỳ Sâm lão Trần là người hiểu rõ nhất.
Lão Trần nhanh chóng nhắn lại,"Có thể uống được. Nhưng lọ thuốc màu trắng mà tôi đưa tạm thời đừng dùng, nếu cậu ấy lên cơn sốt nhiều lần thì ngày mai phải mau chóng quay về Thượng Hải rồi qua chỗ tôi ngay"
Sau khi bác sĩ tới Ôn Dĩ Ninh cũng trở về phòng. Hai tiếng trôi qua, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, cô mở cửa, hóa ra là Hoắc Lễ Minh vừa từ phòng Đường Kỳ Sâm bước ra
"Chưa ngủ à?" Hoắc Lễ Minh nghiêng đầu nhìn cô
Ôn Dĩ Ninh hỏi,"Bác sĩ đi rồi hả?"
"Lão Hứa bảo bác sĩ ở lại đây một đêm vì sợ anh ấy lại lên cơn sốt" Hoắc Lễ Minh nói tiếp,"Bây giờ đã hạ sốt và đang đổ mồ hôi lạnh, thay áo xong là anh ấy ngủ thiếp đi rồi"
Ôn Dĩ Ninh càng cảm thấy áy náy hơn, nét mặt cô lúc này vô cùng bối rối
"Không liên quan gì tới cô đâu. Mau nghỉ ngơi đi, sáng mai xem tình hình thế nào" Hoắc Lễ Minh phẩy tay, ra hiệu cho cô về phòng
Hôm sau, lúc Ôn Dĩ Ninh xuống tầng thì đã trông thấy mấy người Hoắc Lễ Minh ngồi đó uống trà. Đường Diệu ngồi bên trái, vừa cười vừa nói chuyện khá thoải mái. Lão Hứa ngồi bên cạnh, cũng đang cười toe toét. Đường Kỳ Sâm thì ngồi quay lưng lại, hôm nay anh mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, lưng tựa vào ghế, tay trái khoác lên tay vịn, nhìn từ xa có thể thấy rõ trên mu bàn tay có một chiếc gạc trắng vuông vức dán lên trên đó.
Chắc là tối qua tiêm xong quên không gỡ ra
Hoắc Lễ Minh trông thấy Ôn Dĩ Ninh trước, cậu bèn giơ tay ra hiệu. Đường Kỳ Sâm quay đầu lại, tinh thần có vẻ đã khá hơn nhiều, nghỉ ngơi một đêm khiến nét mệt mỏi trên gương mặt anh đã biến mất. Ánh mắt cô và anh giao nhau, anh khẽ gật đầu rồi quay người lại
"Cơ thể thật sự ổn rồi chứ?" Lão Hứa hỏi,"Đừng có mà gắng gượng nhé, tới lúc đó anh biết ăn nói sao với người nhà cậu?"
Đường Diệu cũng khuyên,"Hay là đừng đi nữa, hôm nay chúng ta quay lại Thượng Hải đi"
Ôn Dĩ Ninh bước tới, Hoắc Lễ Minh nhường chỗ rồi nói cho cô biết,"Hôm nay định đi câu cá"
"Câu cá?" Theo bản năng, Ôn Dĩ Ninh liếc nhìn Đường Kỳ Sâm
"Cứ đi đi. Tới để chơi mà" Đường Kỳ Sâm nói với Đường Diệu,"Hiếm khi cậu tới được một lần, đừng vì tôi mà mất vui. Tôi không sao, thời tiết đẹp thế này, chúng ta ra ngoài hóng gió đi"
Lão Hứa gật đầu,"Vậy được, tiểu Hoắc, cậu lấy thêm áo khoác cho cậu ấy đi"
Cách trang viên vài km là một hồ chứa nước tư nhân của lão Hứa. Đó là một mảnh đất rất lớn, đầu năm nay mới thiết kế xong, nối liền với khu trang trại tạo thành dây chuyền giải trí sinh thái. Bây giờ mấy người làm kinh doanh cần tiếp khách sang trọng không còn thích tới nhà hàng khách sạn nữa, thay vào đó bọn họ chọn một nơi phong thủy hữu tình để đàm luận.
Lão Hứa dự định nửa năm sau sẽ chính thức đưa vào kinh doanh, với sự giao thiệp rộng rãi của mình, bây giờ các đơn đặt hàng đều đã kín tới tận cuối năm.
Mấy thứ này trông thì bình thường, nhưng thật ra tiền của đốt vào đó nhiều không đếm xuể. Lão Hứa có vẻ ngoài không mấy ưa nhìn, cũng chẳng thể nhận ra được khí chất tư bản trên người anh ta, nhưng anh ta nói chuyện rất giản dị và chất phác, là một người từng trải và có vốn liếng. Đường Kỳ Sâm đã qua cái thời quảng giao kết bạn, những người còn ở lại với anh tới tận bây giờ hầu hết đều là những viên ngọc đãi được từ trong bão cát.
Ngồi thuyền rời khỏi sơn trang, rồi lại lên xe điện chạy dọc quanh đường núi. Vẻ đẹp của non nước Giang Nam hiện lên một cách sống động, qua một đêm mưa xuân tới sáng, ánh nắng lại rạng rỡ trên cao. Những bông hoa ven đường nở rộ như báo hiệu cho sự xuất hiện của những ngày hè sắp đến
Tới hồ chứa nước, dụng cụ câu cá đã được chuẩn bị sẵn, Đường Diệu là người biết câu nên dùng khá thành thục. Cậu ta thi đấu với Lão Hứa một trận xem ai câu được trước. Đường Kỳ Sâm ngồi cạnh xem, thỉnh thoảng lại bật cười. Mặt nước mơn man làn gió thổi tạo thành từng vòng tròn xao động, mái tóc Đường Kỳ Sâm cũng bị thổi tung để lộ ra vầng trán đầy đặn
"Cậu không câu à?" Ôn Dĩ Ninh cầm hai chai nước, đưa cho Hoắc Lễ Minh một chai
Hoắc Lễ Minh ngồi xổm, mái tóc cắt sát da đầu, kiểu tóc ngắn này trông rất sạch sẽ và gọn gàng nhưng lại kén người, không ngờ cậu để trông lại rất có thần thái. Hoắc Lễ Minh đón lấy chai nước, lắc đầu,"Tôi không lĩnh hội được loại lạc thú này. Cầm một cây gậy ngồi mấy chục phút còn chưa chắc câu được gì"
Ôn Dĩ Ninh ngồi xuống bên cạnh, nghe vậy cười rộ lên,"Tôi cũng thế"
"Anh Sâm mỗi lần câu được đều thả lại" Hoắc Lễ Minh cực kỳ khó hiểu, thất vọng nói,"Chẳng bằng nhảy xừ xuống bắt cá còn vui hơn"
Ôn Dĩ Ninh đáp,"Quê tôi cũng có một con sông, nhỏ hơn ở đây một chút, tôi nhớ mỗi lúc tan học về đều chạy ra đó, cởi tất rồi nhảy xuống nước dậm chơi, cậu có biết cái xô đỏ hay dùng để dọn vệ sinh không? Bọn tôi mượn cái đó để đi vớt, nếu may mắn sẽ vớt được rát nhiều nòng nọc con"
Hoắc Lễ Minh hứng thú,"Vậy chúng ta thử không?"
Ôn Dĩ Ninh ngẩn người,"Bây giờ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!