Cuối năm là khoảng thời gian Trần Táp bận rộn nhất. Truyền thông giấy còn tạm ổn vì chị có giao tình khá tốt với mấy ông tổng bên đó, cần đăng gì thì đăng cái đó. Chỉ là mấy chương trình được tài trợ bên đài truyền hình thì Trần Táp phải tốn chút tâm tư.
Nửa tháng đầu, hai người phải chạy qua lại giữa đất liền và HongKong, máy bay cứ vừa hạ cánh là phải xuất phát ngay, ban ngày đàm phán khốc liệt, buổi tối thì tiệc tùng, khung cảnh tráng lệ, người người cười nói, nhìn thì tưởng toàn bạn bè thân thuộc, nhưng trên thương trường, có ai không phải là một con cáo già. Mỗi lần cụng ly là một lần sóng ngầm đưa đẩy.
Tửu lượng của Trần táp vô cùng tốt, nhưng mấy ngày liền mệt mỏi cho nên trạng thái của chị tối nay rõ ràng kém hơn hẳn. Ôn Dĩ Ninh đỡ chị quay lại khách sạn, chị nằm lên sofa, bóp đầu, vung tay, "Em đi nghỉ đi"
Ôn Dĩ Ninh để túi của chị sang bên cạnh rồi đứng lên. Chị mơ mơ màng màng, cứ nghĩ Ôn Dĩ Ninh đã đi rồi. Vài phút sau, Ôn Dĩ Ninh lại ngồi xổm xuống nói, "Chị uống chút trà nóng đi, em bật nước rồi, xong chị tắm nhé, đừng để cảm lạnh"
Trần Táp liếc nhìn Ôn Dĩ Ninh, gật đầu, "Cảm ơn"
Sau đó chị ngồi dậy, bưng cốc trà uống hai ngụm, người tỉnh táo hơn hẳn, còn bàn bạc thêm về công việc với Ôn Dĩ Ninh. Chị hỏi quan điểm của cô, kế hoạch, ý kiến. Hàn huyên đôi ba câu thì điện thoại kêu. Trần Táp nhìn dãy số gọi tới, ngồi thẳng dậy, nhanh chóng bắt máy
"Thầy Lâm.. nó không tới trường? Được, được, cảm ơn thầy, tôi biết rồi" Trần Táp tắt máy, đứng dậy, cau mày. Chị nhanh chóng gọi một cú điện thoại khác
"Lại không thấy nó rồi, giờ tôi đang ở HongKong không về được, cậu đi tìm nó giúp tôi nhé" Trần Táp có vẻ rất quen với chuyện này, gương mặt chị lúc này vô cùng mệt mỏi nhưng hơn cả là sự lo âu. Không lâu sau, có điện thoại gọi tới. Trần Táp vừa nhấc máy đã nổi khùng, không biết bên kia nói gì mà đôi mắt chị như có ngọn lửa thiêu đốt, "Mày chống đối nữa thử xem, mai mẹ về xách mày qua Mỹ ngay lập tức"
Nói xong, chị vứt máy lên ghế sofa, cơ thể kiệt sức khó khăn chống đỡ, chị thở dài ngồi xuống. Tay phải siết chặt gác lên trán khẽ xoa, để lộ vẻ mặt yếu đuối hiếm thấy
Ôn Dĩ Ninh yên lặng ngồi một bên, không hề hé răng nửa lời
Lát sau, Trần Táp cất giọng nói khàn khàn, "Dọa em sợ hả?"
Ôn Dĩ Ninh lắc đầu,"Không sao đâu ạ"
"Quá hao tâm tổn trí" Trần Táp thở dài, không biết phải làm sao nữa, "Đúng vậy, là con chị"
Ôn Dĩ Ninh giật mình
Giọng chị đều đều, "Sang năm 17 tuổi rồi, đúng là thằng quỷ sứ"
Năm nay Trần Táp đã 35 tuổi, Ôn Dĩ Ninh không ngờ chị còn có một câu chuyện như thế. Nhưng hoàn cảnh lúc nào khá lúng túng, cô chỉ đành trấn an, "Con trai đều nghịch ngợm mà chị, đừng giận hại người, để cho thầy giáo tới khuyên bảo nó chắc sẽ tốt hơn"
Trần Táp không chớp mắt, nhíu mày nói, "Ừ, em về phòng nghỉ ngơi đi"
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng Ôn Dĩ Ninh luôn cảm thấy một nỗi buồn từ ánh mắt của chị.
Thời tiết ba ngày tết rất ấm áp, ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời xanh trong. Tám giờ tối, tại một quán bar mới mở bền cạnh sông Hoàng Phố, ông chủ là Phó Tây Bình và Đường Kỳ Sâm, đương nhiên cũng phải thổi phồng lên đôi chút
Khi Đường Kỳ Sâm tới thì một đám người đã tụ tập chơi, thanh niên thì ca hát uống rượu, bàn poker cũng đang hoạt động luôn. Phó Tây Bình thấy anh vào lập tức oán trách,"Mày cưỡi rùa tới đấy à'?"
Kha Lễ nói đỡ,"Đường tổng hôm nay về thăm bà nội, vừa khéo hôm nay là ngày 15 phải ăn chay tụng kinh niệm phật. Làm xong Đường tổng mới tới đi"
Bà nội Đường Kỳ Sâm năm nay đã hơn 80 tuổi, tín ngưỡng của bà ngày có ngày không. Đường Kỳ Sâm rất hiếu thuận. Bà cũng đối xử với đám con cháu cực kỳ tốt. Phó Tây Bình cảm thán, "Tao nhớ bà quá, tuần này phải đi thăm bà mới được"
Hoắc Lễ Minh ngồi xổm một góc ăn trái cây, ánh đèn xanh trong phòng hơi chói, lúc ẩn lúc hiện khiến Đường Kỳ Sâm mãi mới nhìn rõ người. Một người đàn ông lạnh lùng cao mét tám bảy, hai tay xăm trổ, nhưng lại có sở thích là ăn trái cây.
Đường Kỳ Sâm bước qua, vỗ gáy cậu ta, "Không ai giành đâu mà" Anh bước tới cạnh bàn, nói với Kha Lễ, "Cậu bảo người ta lấy thêm cho cậu ấy thêm một đĩa nữa"
Sở thích của đám người này thực sự quá ít, tới cái tuổi này rồi cũng chẳng còn hứng thú với những gì mới mẻ chạy theo trào lưu nữa. Mấy người bạn chí cốt tụ họp lại, rất ăn ý tránh né chuyện công việc. Ngồi chơi bài có thể nói là một hình thức để thả lỏng
Đường Kỳ Sâm chơi bài brit hay xì tố đều giỏi, Phó Tây Bình hỏi, "Cơ thể mày đỡ chưa?"
"Không sao" Đường Kỳ Sâm đáp, "Bệnh cũ"
Điều này Phó Tây Bình hiểu, thật ra cũng không quá nghiêm trọng, mấy năm nay Đường Kỳ Sâm đã cai rượu và thuốc lá, chỉ cần ăn uống điều độ thì khó mà tái phát
Chơi được vài ván, cửa phòng mở ra, phục vụ dẫn theo một người nữa vào, Phó Tây Bình liếc qua, "An Lam"
Tuần này, An Lam có lịch quay một bộ phim dân quốc tại Thượng Hải, thời gian trống khá nhiều. Cô mặc một chiếc áo khoác bông màu đen và đeo khẩu trang chỉ để lộ mỗi đôi mắt. Đường Kỳ Sâm đang quay lưng lại, dường như anh không hề có ý ngoảnh đầu nhìn mà vẫn cứ tập trung vào ván bài
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!