Chương 12: Thời niên thiếu không thể quay lại ấy 5

Tháng mười hai qua rất nhanh, ngoảnh đi ngoảnh lại đã tới cuối tháng. Hôm qua Ôn Dĩ Ninh đã được lĩnh lương, chưa được làm nhân viên chính thức nên lương không cao, nhưng có mấy ngàn tệ đặt trong tài khoản ngân hàng vẫn có cảm giác an toàn hơn. Sau khi cô gửi lại cho Giang Liên Tuyết hai nghìn tệ, chỉ thấy bà nhận tiền, không thấy hồi âm gì nữa.

Đúng lúc hết hạn thuê căn hộ, vì giá quá cao nên cô không gia hạn thêm. Hai ngày nay, cô rút lại tiền và dọn tới chỗ mới, ở chung với một em gái. Em gái này chuẩn bị sang năm học cao học, người ngợm thanh tú, cái tên cũng dễ nhớ, Đinh Đương.

Gần đây, hiếm khi trông thấy bóng dáng Trần Táp, chị luôn chân luôn tay chạy qua lại giữa Thượng Hải và Bắc Kinh vì chuyện liên hệ ra mắt . Ôn Dĩ Ninh ở lại công ty, làm ở đâu cũng vậy, xong việc các đồng nghiệp hay tụ tập hàn huyên. Cái túi nào đẹp, nhà hàng nào ăn ngon, nói chung là đủ thứ chuyện trên đời, cũng chả thiếu chuyện bát quái ở công ty

Trò chuyện về lịch sử của tập đoàn Á Hối, về cục diện phức tạp và những cuộc đấu đá ngầm của các lãnh đạo cấp cao trong mỗi cuộc họp, về chuyện ai ở phe ai. Chuyện về trợ lý Kha đã 31 tuổi mà vẫn còn độc thân, mỗi tháng đều nhận được một khoản tiền phúc lợi từ công ty gọi là "Tiền an ủi độc thân"

Ôn Dĩ Ninh nghe mà phì cười, lại còn có loại phúc lợi này nữa cơ à,"Độc thân cũng có tiền hả?"

"Không phải ai cũng có đâu, như Đường tổng ấy, làm gì có"

Mọi người cười ầm. Nhắc tới vấn đề này, trọng tâm câu chuyện càng lúc càng đi xa

"Ôi, mọi người đoán xem, Đường tổng độc thân thật không?"

"Không biết nữa, chưa từng nghe nói gì cả"

"Kém" Có người nhíu mày nói, "Trước có một chủ đề lên hot sreach, là gì nhỉ? À, là chiếc Bentley của Đường tổng ấy"

"Hả! Có phải ý chị nói An Lam không?" Một người khác khịt mũi, "Chắc mọi người không biết, người ta là bạn từ bé của Đường tổng, chơi thân lắm. Hai nhà cũng có làm ăn qua lại, hình như bác của An Lam cũng thường xuyên xuất hiện trên thời sự đấy"

"Suỵt suỵt suỵt! Đừng nói nữa!" Không biết ai đã tinh ý nhận ra, phản ứng kịp. Trần Táp lặng lẽ xuất hiện, đứng chính giữa phòng làm việc

Ánh mắt chị đảo qua, tất cả mọi người đều cúi đầu làm việc tiếp

Trần Táp đứng đó chừng mười giây, mười giây này đủ để chấn nhiếp bốn phía, cuối cùng chị nhìn về bên trái, nói với Ôn Dĩ Ninh, "Cô theo tôi"

Ôn Dĩ Ninh đứng dậy bước theo chị. Trần Táp đẩy cửa phòng ra, ném túi xách lên sofa, bước tới gần chiếc điện thoại bàn, cầm lên kẹp giữa bả vai và gò má, tay thì lật tài liệu xem.

Năm phút sau, chị đặt điện thoại xuống, vẫn chưa ngẩng đầu lên,"Cô chuẩn bị công tác tiếp đón, ngày mai có một công ty nước ngoài tới đây khảo sát"

Ôn Dĩ Ninh gật đầu, "Vâng ạ"

Trần Táp ký hết tài liệu cần thiết mới ngẩng đầu lên nhìn Ôn Dĩ Ninh,"Đặt tiệc tại tháp Kim Mậu, phó tổng Tần và phó tổng Lâm sẽ đi tiếp khách cùng cô, vị trí chỗ ngồi cô thu xếp cho tốt, đừng làm sai"

Dặn dò xong mấy điểm quan trọng, chị còn nói thêm, "Làm cho tốt vào"

Tuy đây vẫn chỉ là việc vặt nhưng tầm quan trọng và tính chất lại khác nhau. Nghiệp vụ của bộ phận này không hề xa lạ đối với Ôn Dĩ Ninh, ngày trước ở truyền thông Nghĩa Thiên cô cũng từng phải bước từng bước như thế

Đời người không ai nói trước được chuyện gì, 12 năm lại quay về điểm xuất phát, lên lên xuống xuống, bất kỳ một giai đoạn nào trong cuộc đời cũng có thể là một khởi đầu mới

Trần Táp bận rộn với chuyện thu hút nhà đầu tư cũng như tìm kiếm các chương trình tạp kỹ nặng ký năm tới từ các đài truyền hình, lựa chọn phương thức quan danh để bỏ vốn. Thấy tên công ty ngày mai tới khảo sát, Ôn Dĩ Ninh vừa kinh vừa giật mình. Khó trách thái độ của Trần Táp trịnh trọng thế

(*)quan danh là một hình thức quảng bá, thông thường doanh nghiệp muốn đề cao sản phẩm nhãn hiệu của mình và sức ảnh hưởng mà chọn một loại làm sách lược tuyên tuyền

Tuy thời gian gấp gáp nhưng Ôn Dĩ Ninh vẫn làm đâu ra đấy. Hôm sau, Trần Táp nói, "Cô cũng đi cùng đi"

Hôm nay chị ăn mặc khá long trọng, môi tô son đỏ mọng, trông cực kỳ uy nghiêm và chín chắn. Nhờ dịp này mà Ôn Dĩ Ninh được chứng kiến phong thái của một vị giám đốc xinh đẹp, nắm giữ mạng lưới xã giao hàng đầu trong nước, quan hệ nhân sinh cực kỳ thành thạo. Đúng là danh bất hư truyền

Đoàn khảo sát chừng mười người, Ôn Dĩ Ninh là người đi cuối cùng, cô lắng nghe và nhìn nhận là chính. Trong đoàn có một người đàn ông Nhật Bản, tuổi khá lớn, tóc đã bạc màu, cũng đi sau cùng. Lúc báo cáo, Trần Táp nói tiếng Anh, người nọ lật tư liệu thỉnh thoảng liếc nhìn Trần Táp, ánh mát ngập ngừng. Ôn Dĩ Ninh ngồi dựa vào cánh cửa trong phòng họp, vai trò chính là phát tài liệu và châm trà.

Cô có chú ý tới người đàn ông này, về sau cô tra danh sách đi kèm về tuổi tác quốc tịch, sở thích, tất cả thông tin này đều đã được chuẩn bị trước, duy chỉ có chức vị phía sau của người đàn ông này là bị bỏ trống.

Trên sân khấu, Trần Táp đang giới thiệu kế hoạch phát triển của tập đoàn Á Hối trong lĩnh lực trí tuệ nhân tạo. Việc thành lập trung tâm đánh giá năng lực đã được phổ biến tới các khu vực có nguồn chiến lược tài nguyên phong phú. Thuật ngữ chuyên ngàn h quá nhiều. Sự hoang mang trên gương mặt người đàn ông nọ càng sâu. Lúc này, Ôn Dĩ Ninh bước lên, hơi gập thắt lưng, dùng tiếng Nhật bắt chuyện, "Ngài có cần giúp đỡ không ạ?"

(*)Trung tâm đánh giá năng lực: một quy trình được các tổ chức sử dụng ngày càng rộng rãi để đánh giá nhân viên

Ánh mắt đối phương ánh lên sự vui mừng, Ôn Dĩ Ninh vẫn duy trì tư thế lễ phép kính cẩn, thuật lại những lời Trần Táp nói bằng tiếng Nhật. Ngữ điệu và tốc độ dịch của cô cực kỳ trôi chảy, gần như dịch song song với người phát biểu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!