Chương 11: Thời niên thiếu không thể quay lại ấy 4

Lúc Kha Lễ xoay người thì thấy Đường Kỳ Sâm, cậu giật nảy cả người

Đường Kỳ Sâm vươn tay giữ tay vịn cửa, nhưng anh cách tay vịn còn một khoảng nên bắt hụt, cả người loạng choạng.

Kha Lễ chạy vội tới đỡ anh lên, "Đường tổng, anh không sao chứ?"

Cậu định gọi điện cho lão Trần thì bị Đường Kỳ Sâm chặn, "Không sao"

Kha Lễ định nói lại thôi, thì anh lại lên tiếng, "Cậu đi ăn cơm cùng Trần Táp đi. Bảo lão Dư không cần tới nữa. Tôi ở nhà nghỉ, cơm nước xong thì cậu quay lại đây một chuyến

Lúc này, Trần Táp bước từ trong nhà ra, cổ tay khoác túi, khom lưng thay giày, "Kha Lễ ở lại đi, không cần đi ăn nữa đâu, các vấn đề cụ thể tối tôi chỉnh lý rồi chuyển phát nhanh tới cho cậu, lúc nào liên lạc cũng được mà"

Phong cách làm việc của Trần Táp chính là như vậy, lanh lẹ quyết đoán, lời lẽ thì cũng chỉ là khách sáo, nói cho có, còn đâu thì chị đã tự có quyết định của riêng mình. Trần Táp bước lên phía trước, liếc nhìn Đường Kỳ Sâm nói, "Y học phát triển là thê vậy mà ít thấy tin tức gì về việc đổi dạ dày nhỉ"

Kha Lễ cười, "Để hôm nào tôi hỏi lão Trần"

Đùa giỡn đôi ba câu kết thúc công việc, mối quan hệ giữa bọn họ rất bền chặt, không ai phải cố lấy lòng ai. Lúc này, Đường Kỳ Sâm có vẻ đã khá hơn, lưng thẳng tắp, tinh thần phơi phới, Kha Lễ yên tâm. Trần Táp đi rồi, hai người một trước một sau bước vào phòng. Không ngờ, vừa đóng cửa, sức lực của Đường Kỳ Sâm như bị rút đi hơn một nửa, ngã thẳng xuống ghế sofa

Vóc dáng cao lớn vật ra đó, tiếng động không hề nhỏ, Kha Lễ sợ hãi, "Ối! Đường tổng!"

Một tay Đường Kỳ Sâm ôm bụng, đầu chôn vùi vào đệm sofa, tay còn lại lắc lắc. Cơn đau từ từ dày vò, hơi thở Đường Kỳ Sâm suy yếu, anh ngẩng đầu nói, "Gọi điện hỏi lão Trần xem uống thuốc gì bây giờ?"

Giọng điệu vẫn như thường ngày nhưng mang theo chút tức giận rất nhẹ. Kha Lễ hiểu, tâm trạng Đường Kỳ Sâm cực kỳ tệ. Cậu không lên tiếng, lấy từ trong tủ một cái dăn dày mang qua đưa cho anh. Mới qua năm giờ mà trời đã tối, đúng là mùa đông. Ánh sáng nhạt dần, nhưng Kha Lễ không dám bật đèn. Đường Kỳ Sâm chớp mắt trong giây lát, nhìn qua còn tưởng anh đã ngủ.

Đợi thêm lát nữa, Kha Lễ mới đứng dậy bật một ngọn đèn nhỏ, rồi ngồi xuống sofa đọc sách

Đọc thì nhanh nhưng tâm không tĩnh nổi. Cậu liên kết lại sự việc ngày hôm nay, nhưng dưới ngọn đèn này khiến cậu không thể tập trung nổi. Cậu liếc nhìn Đường Kỳ Sâm, giấc ngủ của anh không được sâu, tóc cũng rối loạn, ít đi sự tinh anh kiêu ngạo hằng ngày, nhiều hơn nét mệt mỏi. Chắc chắn cuộc nói chuyện giữa cậu và Ôn Dĩ Ninh một tiếng trước đã bị anh nghe thấy hết

Ôn Dĩ Ninh nói chẳng qua cô ấy có chút khó chịu, Kha Lễ hiểu. Lời này nghe thì có vẻ yếu đuối, nhưng ngoài mềm trong cứng, cô đã thẳng thắn bày tỏ thái độ của bản thân. Con người là thế, thường chau chuốt lời nói tới mức không một kẽ hở, đó được gọi là cảnh giới giả tạo. Nhưng nếu không buồn che đậy cả chuyện tốt lẫn chuyện xấu, thì đó mới chính là thái độ phóng khoáng.

Chuyện năm ấy Kha Lễ cũng biết sơ sơ

Khỏi cần nói về tuổi tác, bởi vì dù có 34 tuổi hay là 24 tuổi thì Đường Kỳ Sâm vẫn luôn là một người ôn hòa lạnh nhạt, chẳng thể tìm được nơi anh một thứ tình cảm cháy bỏng mãnh liệt. Nhưng nếu anh cảm thấy thích hợp, thì chắc chắn sẽ dùng sự tinh tế dịu dàng đối xử tốt với bạn.

Như Phó Tây Bình từng nói, Đường Kỳ Sâm điểm nào cũng tốt, trừ một điểm, quá si tình

Sau khi Đường Kỳ Sâm tốt nghiệp và về nước, gia tộc họ Đường xảy ra khá nhiều vấn đề, loạn trong giặc ngoài, bước vào thời kỳ nhạy cảm. Ông cụ Đường không cho Đường Kỳ Sâm sa vào đống hỗn loạn này, thay vào đó, ông sắp xếp để anh vào tìm hiểu thể chế và rèn luyện trong doanh nghệp

Thắm thoắt đã sáu năm

Từ một thanh niên ngây ngô đến một người đàn ông trưởng thành, từ một người trưởng thành tới một người đàn ông biết bày mưu tính kế, trong những năm tháng cần tới sự nỗ lực nhất này, anh đã hoàn thành trọn vẹn

Cũng trong sáu năm này, anh đã dẫn dắt Nghênh Thần, từ một cô gái tuổi còn trẻ, ngây ngô non nớt trở thành một người phụ nữ trưởng thành đủ năng lực tự mình phụ trách công việc. Nghênh Thần là một cô gái tốt, cũng là người chạm được tới trái tim Đường Kỳ Sâm. Nhưng chuyện tình cảm ai mà nói rõ được, Nghênh Thần là người vô tư trong sáng, không thích là không thích, không chấp nhận mập mờ cũng như đeo bám hay cố tình tận hưởng cảm giác được người ta theo đuổi

Cô ấy có nói với Đường Kỳ Sâm một câu rất kinh điển, "Đời người chỉ có vài chục năm, nói dài không dài, nếu gặp phải bất trắc thì có lẽ còn ngắn hơn. Sẽ có người bước vào trong cuộc đời của em, thực ra ông trời đều đã an bài hết cả rồi. Có điều người ấy sắm vai trò gì thì lại là do em quyết định. Em cảm ơn anh, vì anh đã dạy em rất nhiều điều, anh giúp em trở thành người tốt hơn.

Nhưng nếu anh muốn tiến xa hơn nữa, thì em thực sự xin lỗi"

Khi ấy, Đường Kỳ Sâm chỉ cười, nhân tài một tay anh bồi dưỡng, không ngờ cái miệng cũng lợi hại vậy, lời nói như lưỡi dao chém thẳng vào lòng anh

Đoạn cuối câu chuyện này là vào bốn năm trước, cô gái ấy đã lấy chồng, gả cho mối tình đầu năm cô ấy 18 tuổi, một người lính đặc chủng khí phách chính trực kiên trung. Khi ấy, trong lòng Đường Kỳ Sâm đã không còn để tâm, anh thấy cô chia sẻ hình ảnh mình mặc áo cưới kèm theo status, "Lấy chồng rồi!"

Một năm sau, cô ấy lại chia sẻ hình ảnh một đứa trẻ sơ sinh kèm status, "Sinh rồi!"

Đây đúng là một quá trình buông bỏ khá chậm rãi. Đường Kỳ Sâm quay về Thượng Hải tiếp nhận tập đoàn Á Hối, trái tim anh đã hoàn toàn tự do.

Khi gặp Ôn Dĩ Ninh, dường như đó chính là duyên phận. Tình cảm đầu đời của cô nở rộ như một đóa hoa giữa ngày xuân, Đường Kỳ Sâm rất thích cảm giác được ở bên cô

Nhưng những người xung quanh lại không tin. Khoảng hai mươi tuổi, sôi nổi xinh đẹp, tính cách cũng có chút tương đồng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!