Chương 10: Thời niên thiếu không thể quay lại ấy 3

Đêm đã khuya, bãi đậu xe rất vắng vẻ, Kha Lễ không tới chỗ đậu riêng biệt mà chọn một nơi kín đáo rồi dừng lại. Lúc xuống xe, cậu khẽ nhíu mày. Đường Kỳ Sâm chú ý, "Có chuyện gì?"

Kha Lễ khó xử, "Em quên cầm thẻ rồi"

Tòa nhà này có một thang máy riêng biệt, giờ đã qua không giờ, nếu muốn vào thang máy chuyên dụng đó thì phải quẹt thẻ nhận dạng. Đường Kỳ Sâm nói, "Không sao, đi thôi"

Giữa các thang máy công cộng có sự liên kết với nhau, chỉ cần ấn một nút định hướng đi lên thì tất cả các nút định hướng còn lại đều sáng đèn. Chỉ môt lát, cửa thang máy mở ra, Kha Lễ và Đường Kỳ Sâm vừa trò chuyện vừa bước vào trong

"Thông tin nhân sự ở Bộ Thương Mại (MOC) sẽ được công bố vào đầu năm nay. Lần này, ối người sẽ phải bất ngờ về chuyện bộ trưởng Khang lên nhậm chức, tin tức đó bây giờ cũng được phong tỏa lại rồi" Kha Lễ bàn luận, cảm khái nói, "Bộ trưởng Khang này có thể nhịn những chuyện người khác không thể nhịn, đúng là đáng khâm phục"

Đường Kỳ Sâm lên tiếng, "Cậu nói với ông ấy, từng ấy năm nếm mật nằm gai là đủ rồi, giờ ông ấy có thể lộ diện"

Kha Lễ thò tay ấn nút,"Vâng, em sẽ truyền đạt"

Cửa thang máy khép được một nửa thì, "Ối! Đợi một chút!"

Kha Lễ đứng bên phải, ở góc này có thể trông thấy rõ người đang chạy tới, cậu bèn đè nút thang máy lại, cánh cửa từ một khe hẹp dần mở rộng ra. Ôn Dĩ Ninh thở hồng hộc, tay xách nách mang hơn chục cái túi, tiếng ma sát sột soạt vang lên, cô không mặc áo khoác, chỉ mặc phong phanh một cái áo len mỏng

"Cảm ơn!" Ôn Dĩ Ninh như trút được gánh nặng, ngẩng đầu, cô lập tức sửng sốt, xách đống túi vừa thả xuống lên

Vẻ mặt và giọng nói Kha Lễ vô cùng tự nhiên, "Dĩ Ninh"

Ôn Dĩ Ninh gật đầu, "Chào trợ lý Kha"

"Mua gì mà nhiều thế?" Kha Lễ vươn tay ra, "Anh cầm giúp em"

Ôn Dĩ Ninh nghiêng người che khuất, khéo léo từ chối,"Bộ phận tăng ca, em đi mua chút đồ ăn khuya"

Kha Lễ vẫn kiên trì, "Đưa anh đi"

Ôn Dĩ Ninh cười, "Không được, không tiện lắm"

Về công về tư đều không tiện, Kha Lễ có thân phận gì, tự dưng xách theo một đống đồ đi theo sau cô thể nào cũng bị bàn tán. Điều khiến Ôn Dĩ Ninh kiêng kỵ hơn cả đó là coi sự khách khí của người khác như lẽ đương nhiên, thế là không được.

"Kha Lễ không ép cô nữa, cậu chỉ cười rồi thôi

Đến tầng 30 mất đôi chút thời gian. Ôn Dĩ Ninh đối đáp xong rồi đứng qua một bên. Một tấc đất ba người đứng, ai nấy đều im lặng. Người khác có thể không biết mình muốn gì, nhưng Ôn Dĩ Ninh thì biết mình không muốn lên tiếng nữa

Thái độ của Ôn Dĩ Ninh nhìn qua tưởng rất lạnh nhạt, chân thực, không câu nệ tiểu tiết, thật ra bên trong lại là những mũi kim sắc bén dù đã cố gắng che giâú nhưng sự bén nhọn vẫn còn nguyên đó. Còn Đường Kỳ Sâm, từ sắc mặt điềm tĩnh cho tới chân mày trầm ổn, không tài nào nhìn thấu nổi tâm tình của anh

"Chiều mai có một cuộc họp ở Tổng cục, anh có đi không?"Kha Lễ lên tiếng, thức thời đánh tan bầu không khí lúc này

Cuộc trò chuyện của hai người cứ từ tốn như thế, giống một chiếc vòng bảo vệ, ngăn chặn mọi sự lúng túng, cẩn thận che chở hòa khí ít ỏi tới đáng thương kia

Tới nơi, Ôn Dĩ Ninh xách túi ra ngoài. Kha Lễ nhìn theo bóng lưng cô, không rõ là thương hại hay bất lực, "Hơn nửa tháng rồi vẫn phải làm chân sai vặt. Phong cách dẫn dắt người mới của Trần Táp đúng là đáng sợ"

Đường Kỳ Sâm ra khỏi thang máy, im lặng liếc theo bóng lưng dần biến mất

Kha Lễ cũng không mong đợi boss sẽ phát biểu ý kiến gì. Một người đàn ông để đạt được địa vị ngày hôm nay chắc chắn phải có tham vọng, có sự kiên nhẫn, có sự bình tĩnh, và phải có nhiều ham muốn thúc đẩy. Hơn nữa, thời điểm anh với Dĩ Ninh còn ở bên nhau, dù chưa chính thức công khai nhưng tóm lại vẫn không thoái mái gì.

Đường Kỳ Sâm đứng bên ngoài quan sát các nhân viên đang chăm chỉ làm việc, Trần Táp thì ngồi chỉ đạo, còn Ôn Dĩ Ninh mái tóc buông lỏng, bận rộn tập trung tinh thần chia đồ ăn khuya cho mọi người. Cách lớp cửa và dưới ngọn đèn hắt xuống hợp thành một cảm xúc khó gọi tên, nói thế nào nhỉ, giống như một viên ngọc đẹp bị ẩn giấu bởi bụi trần.

Một lúc lâu sau Đường Kỳ Sâm mới cụp mắt, nói với Kha Lễ, "Không vào nữa"

Kha Lễ hỏi, "Em đưa anh về nhé?"

"Tới văn phòng"

Còn tầm nửa tiếng nữa mới hết giờ tăng ca. Mọi người đang ăn bữa khuya, dù mệt nhưng vẫn không quên tán dóc. Người thì khen đùi gà ngon, người thì nói cốc trà sữa này có viên trân châu thật lớn, còn có người quay ra nói Ôn Dĩ Ninh vất vả rồi. Ôn Dĩ Ninh đáp chỉ là chuyện nhỏ, muốn ăn gì thì để cô mua thêm, thái độ chân thành gây thiện cảm cho người đối diện

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!