Chương 44: Dũng khí tự sát

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen. lv

Đầu óc có bệnh, còn bệnh không nhẹ!

Lăng Tu đánh giá với Đường Tiểu Mạt, hắn không muốn trả lời một người ngu ngốc như vậy, thế nhưng, lại không nhịn được Đường Tiểu Mạt nhõng nhẽo, cuối cùng đành phải trả lời: "Không có cảm giác, cảm giác gì cũng không có!"

Mà trả lời như vậy thì Đường Tiểu Mạt liền tức giận, cắn răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chằm nói: "Lăng lạnh lùng, ngươi là đại phôi đản!"

Sau đó liền thở phì phò xoay người chạy đi.

Đại phôi đản?!

Lăng Tu ngẩn người, chợt cười cười, hoàn toàn không thèm để ý.

Đứng ở trong sân ngẩng đầu quan sát phòng ở, dường như thật lâu không có người ở, phòng ở có chút âm trầm, ảm đạm. Mặt ngoài lát gạch men sứ màu trắng, thoạt nhìn có phong cách tây.

"A..."

Đột nhiên, tầng hai truyền ra tiếng Đường Tiểu Mạt kêu sợ hãi.

Lăng Tu giật mình, lập tức lấy ra Khai Sơn Đao chạy như điên, chờ thấy Đường Tiểu Mạt bình yên vô sự đứng ở lầu hai trước một cái cửa phòng, liền giận không chỗ phát tiết, trách mắng: "Đường Tiểu Mạt, ngươi không có việc gì thì kêu gào cái quỷ gì?"

Vừa rồi hắn khẩn trương đến đổ mồ hôi lạnh, cho rằng Đường Tiểu Mạt gặp bị tang thi tập kích.

Đường Tiểu Mạt thất kinh đứng tại chỗ, chỉ vào trong phòng run giọng nói: "Trong... Bên trong... Có..."

Bên trong?

Chẳng lẽ là tang thi?

Lăng Tu lúc này xông tới, chuẩn bị giải quyết tang thi trong phòng, chỉ là, ở nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì hắn liền giật mình, trong phòng không có tang thi, mà là ba cổ thi thể.

Đầu của bọn họ đều bị lợi khí băm, hoàn toàn thay đổi. Thi thể đã hư thối lưu mủ, trong cả căn phòng tràn đầy mùi thối. trên mặt đất cùng trên giường đều là giòi bọ.

Tuy rằng Thời mạt thế đầy máu tanh và dơ bẩn, thế nhưng khi nhìn thấy tràng cảnh này thì, Lăng Tu vẫn cảm thấy buồn nôn, trên người cũng cảm giác khó chịu, thật giống như giòi bọ đang bò trên người hắn.

Đường Tiểu Mạt đã không nhịn được, chạy vào bên trong đại sảnh, mở ra cửa sổ đưa đầu ra ngoài mà nôn.

Lăng Tu như có điều suy nghĩ, từ ba cổ thi thể mà xem, bọn họ hẳn là người một nhà, một đôi vợ chồng trung niên cùng một nữ nhi, bọn họ hình như đều biến thành Tang Thi, chỉ là bị người giết chết thôi.

Như vậy người giết chết bọn họ là ai?

Trong đầu mới vừa sinh ra vấn đề này, cửa đại sảnh truyền đến một tiếng quát mắng: "Các ngươi là ai? Xông vào nhà ta làm gì?"

Lăng Tu nghiêng đầu qua, liền nhìn thấy một người mặc áo màu đen, tóc rối tung, mặt đầy râu. khuôn mặt đen nhẻm thấy không rõ khuôn mặt, chỉ có cặp mắt ct linh lợi mở to.

Tay còn cầm một lưỡi búa sắc bén, lưỡi búa có vết máu khô.

Thoạt nhìn thì thấy hắn giống như hành khất trên đường, Đường Tiểu Mạt sợ hãi nhanh chóng trốn phía sau Lăng Tu.

"Chúng ta đi ngang qua." Lăng Tu đáp.

Đường Tiểu Mạt cũng phụ họa: "Đúng, chúng ta đi ngang qua, không biết nơi này còn có người cho nên mới xông vào."

"Ta mặc kệ các ngươi là người nào, nơi này là nhà ta, các ngươi nhanh chóng cút ra ngoài cho ta."

Tên kia quơ quơ cái búa trong tay lớn tiếng quát, lúc này, hắn phát hiện Lăng Tu mở cửa phòng bên cạnh ra, lúc này trên mặt biến sắc, tiếp theo liền phát sinh một tiếng cười điên cuồng, "Đã mở cửa phòng ra, các ngươi lại mở cửa phòng ra, vậy các ngươi không thể đi, các ngươi nhất định phải chết tại đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!