Edit: Mei A Mei
Không còn bị bóng tối bủa vây, Rừng Đen trông thật tuyệt đẹp dưới tiết xuân ấm áp.
Ngoài linh sam và sồi thì còn có rất nhiều cây dưa cao lớn mọc dọc theo bờ sông rừng rậm rạp. Ánh nắng chiếu rọi khiến những chiếc lá vàng càng thêm rực rỡ. Nước sông rừng đẹp mơ màng như viên ngọc xanh.
Nếu lúc này có người xuất hiện ở đây, họ sẽ kinh ngạc khi phát hiện một nàng tinh linh mặc váy trắng đang ngồi trên cành cây, hai chân đung đưa giữa không trung. Bộ váy bồng bềnh cuốn lên theo gió. Toàn thân cô như tỏa sáng.
Cô trông quyến rũ và phóng túng nhưng cũng bộc lộ vẻ thanh tao, cuốn hút khác vời mà không hề bị th ô tục.
Vesper ngồi trên cành cây nhìn về phía xa một lúc. Cái cây này cùng khung cảnh trước mắt đều khá quen thuộc, hình như chính là cảnh tượng đầu tiên cô gặp được vua Elf Thranduil.
Cô không biết tại sao mình lại ở đây. Ký ức cuối cùng trong đầu cô là khi cô rơi xuống núi lửa Tận Thế, tan chảy giữa dòng dung nham.
Bỗng có tiếng động nhỏ dưới gốc cây, Vesper nhíu mày nhìn xuống...
Hóa ra là một nhóc tì khoảng ba bốn tuổi.
Cậu mặc áo choàng nhỏ màu bạc, đang ôm thân cây khổng lồ định leo lên nhưng luôn thất bại vì còn quá bé.
Mái tóc vàng tuyệt đẹp kia chói lòa. Khuôn mặt kháu khỉnh và cặp tai nhọn rõ ràng là tinh linh. Thậm chí cậu còn đội một chiếc vương miện nhỏ cầu kì.
Trời ơi, nhóc đẹp quá đi.
- - "Con làm gì vậy?"
Vesper nhoẻn miệng cười khanh khách khi nhìn nhóc tinh linh nhỏ tuổi.
Nhóc ta bất giác dõi mắt nhìn theo giọng nói.
Đôi mắt xanh trong veo hơi mở to, ngạc nhiên trước tinh linh tóc vàng trên cây. Cô có mái tóc vàng óng như ánh sáng chói lòa của cây Song Thánh.
- - "Nana!"
Nhóc tì cố gắng duỗi tay về phía cô, "Nana, con với Ada đã đợi người ba năm rồi."
"Nana?" Bà mẹ Vesper giật nảy mình, suýt rơi từ trên cây xuống.
Nhóc tinh linh bên dưới cúi đầu tủi thân, "Ada từng nói lúc Nana rời đi còn chẳng biết đến sự tồn tại của con."
Vesper bối rối trước nhóc tinh linh đáng thương. Cô bất giác dùng phép nhấc nhóc tinh linh khỏi mặt đất, ôm vào lòng.
Cơ thể nhỏ bé ấy rất mềm mại. Vì lúc này đang ngồi trên cây nên cậu duỗi cánh tay nhỏ ôm chặt cổ Vesper. Khuôn mặt dịu dàng trắng nõn như kề sát cô.
Vesper chỉnh tư thế để cậu được ngồi thoải mái hơn.
Nhóc tinh linh nom vui lắm, ngọng ngịu nói, "Nana, con là Legolas."
"Legolas?" Nhìn nhóc tinh linh ở khoảng cách gần như thế, Vesper thầm ngạc nhiên. Tại sao thằng bé này lại giống Thranduil, thậm chí còn giống cả cô nữa...
Cô hắng giọng, "... Cha con là Thranduil, vua Elf vương quốc Woodland à?"
Ngón tay trắng nõn nà kia đang mân mê lọn tóc vàng của cô, "Nana người nhìn xem, cả hai ta đều có mái tóc vàng giống nhau nè!"
Mái tóc vàng rực không khác tí nào. Điều này hơi bất thường.
Phải biết rằng mái tóc vàng óng ánh lên hào quang cây Song Thánh luôn là biểu tượng của Elf Vanyar, và chỉ còn số ít Elf Vanyar tồn tại trên dải đất Trung Địa.
Vesper chớp mắt. Cô sẽ không ngốc tới mức nghĩ hoàng tử Elf trong lòng mình là con trai Thranduil với tinh linh khác. Bất kể mái tóc vàng hay khuôn mặt na ná cô, cộng thêm dòng máu bẩm sinh liên kết với linh hồn, điều này chắc chắn cho thấy đây là con cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!