Tôi trừng mắt: "Vớ vẩn…"
Anh ấy lại nhanh chóng đáp: "Anh cũng đồng ý."
"…"
Tôi dở khóc dở cười, im lặng một lúc rồi thở dài: "Anh nói gì cũng được, nể tình anh đang không tỉnh táo, tôi sẽ nhịn."
Rồi tôi đỡ tay anh ấy lên.
Anh ấy cũng thuận thế nhắm mắt.
Cốc Luân đưa chúng tôi về khu nhà ở của Long Châu, xuống xe tôi cảm ơn cậu ta, cậu ta chỉ nháy mắt với tôi.
Ừm, rất là gian xảo.
Vừa vào nhà, tôi định gọi chị Trương nấu bát canh giải rượu, nhưng nhớ ra chị ấy hôm nay nghỉ phép, đành tự đỡ Long Châu lên lầu, dìu vào phòng ngủ.
Sau đó tôi đi xuống bếp chuẩn bị canh giải rượu.
Khi bưng canh đến phòng Long Châu, tôi bảo anh ấy dậy uống, anh ấy chỉ ậm ừ một tiếng rồi xoay người.
"…"
"Nhớ dậy uống nhé." Tôi lại dặn một tiếng, rồi đi ra ngoài lấy đồ thay vào phòng tắm.
Nhưng vừa xối nước được vài phút, xung quanh bỗng tối om, nước từ vòi sen cũng ngừng lại.
Với sự bình tĩnh vốn có, tôi chỉ biết cảm thấy may mắn vì chưa kịp thoa xà phòng.
Điện thoại để trong phòng, nên tôi đành khoác đại chiếc áo ngủ rồi mò mẫm ra ngoài trong bóng tối.
Đang định ghé qua xem Long Châu thế nào, tôi đứng ở cửa phòng anh ấy và khẽ gọi: "Long Châu?"
Không ngờ anh ấy lại trả lời tôi: "Ừ?"
"Mất điện rồi." Tôi than phiền.
Tiếng loạt xoạt vang lên.
Long Châu xuống giường.
Tôi hơi gấp: "Không phải, anh ngồi dậy làm gì, lấy điện thoại mở đèn pin đi!"
Anh ấy chẳng bận tâm, vẫn bước về phía tôi, sau đó đúng như tôi dự đoán, ngã ngồi xuống sàn.
"…"
Tôi đành phải nén cười mà đi đỡ anh ấy, nhưng vừa cúi xuống, nụ cười của tôi biến mất.
Vì tôi nghe rõ ràng tiếng… dây lưng sau chiếc áo ngủ mỏng bị đứt.
Đúng là xui xẻo gặp đêm mưa.
Còn Long Châu thì cứ như không có mắt, thấy tay tôi liền nắm lấy ngay rồi nhẹ nhàng kéo lại.
"Tôi… anh…"
Mùi hương dễ chịu trên người anh ấy bao quanh tôi, xen lẫn chút hương rượu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!