Tôi đấm lệch vào mặt hắn: "Mày chửi nữa thử xem?"
Hắn lật người, ném tôi xuống đất, tát một cái nảy lửa.
"Cho mặt không biết điều phải không? Được rồi! Để xem tao xử mày thế nào!"
Tôi lướt mắt ra phía sau.
Trên bức tường cao đột nhiên xuất hiện một bóng người nhảy qua, động tác rất nhanh nhẹn.
Kim Triệu Giai vừa nhận ra và quay đầu lại, còn chưa kịp thốt ra một chữ thì ngay lập tức lĩnh trọn một cú đấm đầy uy lực vào mặt.
Cú đấm này khiến người cao một mét tám như hắn lảo đảo.
Long Châu không để hắn có cơ hội mở miệng, túm lấy cổ áo của hắn rồi ném mạnh vào tường như ném rác.
Phát ra một tiếng "rầm" rất to.
Rồi vung thêm một cú đấm.
Kim Triệu Giai không đỡ nổi, ôm mặt trượt xuống đất, rên rỉ trong đau đớn.
"Mày đầu thai từ đường súc sinh à?" Long Châu hỏi.
Kim Triệu Giai ôm mặt đau đến nỗi không nói nổi lời nào.
"Ở tù bao nhiêu năm học được bài học gì thì cũng vứt hết vào bụng chó rồi. Mày có biết bố mẹ mày giờ không dám ra đường vì thấy xấu hổ không? Nếu chưa ngồi tù đủ, thì nói với tao một tiếng, tao sẽ tiễn mày vào đó lần nữa, để mày trong đó sống dở chết dở hết cuộc đời này!"
Từng chữ từng câu, giọng hắn nặng nề, khí thế đầy sát khí.
Đây là khi Long Châu đang tức giận.
Kim Triệu Giai siết chặt nắm đấm, thở hổn hển.
Long Châu: "Không biết mở miệng nói chuyện à?"
Sự kiêu ngạo lúc trước của Kim Triệu Giai giờ đây biến mất không còn chút bóng dáng. Nhưng xương cốt hắn cũng khá cứng, dù bị Long Châu đấm nhiều cú vẫn không chịu cầu xin.
Chỉ quay đầu nhổ một búng máu ra, cắn răng nói: "Xin… lỗi, Long ca."
Long Châu chỉ về phía tôi: "Xin lỗi ai thì rõ chứ?"
Kim Triệu Giai lại khó khăn quay đầu sang nhìn tôi, nghẹn giọng nói xin lỗi: "Xin lỗi."
Tôi phủi bụi trên người, đứng dậy.
Long Châu cũng đứng lên, ánh mắt lướt từ mặt xuống chân tôi, rồi đi đến trước mặt tôi, "Em có sao không?"
Tôi lắc đầu, thực ra trừ cái tát vừa rồi, hầu như Kim Triệu Giai là người bị tôi đánh nhiều nhất.
Chẳng qua là nhờ tôi phản ứng nhanh, chọn đúng lúc để ra tay.
Nếu hôm nay Long Châu không xuất hiện, tôi không thể cầm cự được lâu với hắn, và chắc chắn không có kết cục tốt…
Tôi thở ra một hơi, nhìn Long Châu: "Lời xin lỗi của hắn, tôi sẽ không chấp nhận. Loại rác rưởi nguy hại xã hội như hắn, tốt nhất là ở trong nơi thích hợp với hắn."
Long Châu gật đầu: "Biết rồi, để tôi đưa em về trước."
"Còn hắn thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!