"Tôi không xin lỗi mấy tên ngu." Tôi nói.
Long Châu bắt đầu tiến về phía này.
Kim Triệu Giai bị lời nói của tôi làm cho bật cười, hắn không thấy xấu hổ chút nào, cười xong, hạ giọng đe dọa: "Mày biết không, tao từng ngồi tù đấy. Mày muốn biết tao làm gì để phải vào tù không?"
Tôi không hề tỏ vẻ sợ hãi như hắn mong đợi, vì đây là lần đầu tôi gặp một kẻ khoe khoang về tội lỗi của mình như khoe báu vật.
Nên tôi thản nhiên đáp lại: "Chắc là làm chuyện đê hèn."
Long Châu đến gần, anh ấy cản lại cơn giận đang trỗi dậy của Kim Triệu Giai, nhìn hắn một cái, hắn đành nhẫn nhịn quay người bỏ đi.
Tôi khẽ ho một tiếng: "Thật trùng hợp, anh cũng đến đây chơi bi-a."
Long Châu: "Tôi đến để chơi bi-a, còn em đến là để đánh nhau?"
"…"
Câu hỏi của anh ấy khiến tôi nhớ lại cơn buồn đi vệ sinh, cười gượng đáp: "Tôi nói tôi đến để đi vệ sinh, anh tin không?"
Lâm Yên vừa lúc bước lên lầu: "Khánh Diên, sao mãi không thấy cô xuống…"
Cô ấy sững người lại khi nhìn thấy Long Châu.
Tôi vội vàng quay lưng chạy vào nhà vệ sinh.
Khi tôi bước ra, không khí trên lầu hai đã trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Lâm Yên cầm túi của tôi, ánh mắt vẫn dõi theo bên trong.
Tôi bước đến trước mặt cô ấy mà cô không để ý.
"Lâm Yên." Tôi gọi một tiếng.
Cô ấy giật mình, quay lại nhìn tôi, rồi lại liếc về phía đó, thì thầm: "Hóa ra người mà họ nói bao hết một nửa khu là Long Châu, thế cô định ở lại đây à?"
Tôi lắc đầu: "Không đâu, anh ấy chơi của anh ấy, tôi chơi của tôi."
Nói xong, tôi cũng quay lại nhìn.
Long Châu giữa đám đông vẫn nổi bật, lúc này anh ấy đang cúi xuống chuẩn bị đánh bi, có người bên cạnh đưa thuốc, anh ấy lắc đầu từ chối.
Rồi dứt khoát cúi người và đánh bóng.
Dù tôi đứng xa không nhìn rõ, nhưng từ tiếng huýt sáo và vỗ tay xung quanh, tôi đoán rằng anh ấy đã đánh rất đẹp.
Long Châu vẫn là dáng vẻ bình thản như thường, đứng thẳng, chỉ riêng góc nghiêng đã toát lên sự cuốn hút đặc biệt.
Xương mày, sống mũi đều hoàn hảo, làn khói thuốc lan ra quanh anh, tạo thành bầu không khí mơ hồ, anh cũng không để tâm, một tay cầm gậy, tay kia lấy điện thoại ra gõ vài dòng.
Gõ xong, anh ấy cất điện thoại rồi cúi người chuẩn bị đánh lần nữa.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi tôi reo lên.
Một tin nhắn hai giây trước.
——Chờ tôi.
7
Lâm Yên và nhóm của cô ấy rời đi trước, tôi ôm Kỳ Lệ đứng đợi Long Châu ở tầng một.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!