"Hôm khác."
"Được."
…
Ở công ty, Chương Phùng Niên chặn tôi lại, cằm anh ta lún phún một lớp râu xanh mờ, cả người trông có vẻ mệt mỏi.
"A Diên, hôm nay, cậu có thể đi với tôi không?"
Tôi tránh qua anh ta, định bước đi, nhưng anh ta đưa tay nắm lấy cổ tay tôi: "Đi với tôi gặp ông nội."
Bước chân khựng lại vì câu nói ấy.
Tôi quay lại, rút tay ra, giọng điệu bình thản: "Chương Phùng Niên, mặc dù cậu chẳng ra gì, nhưng ít ra còn chút lương tâm. Cậu tự đi đi, chúng ta giờ không còn liên quan gì nữa. Và đừng chạm vào tôi nữa, nếu không tôi có thể kiện cậu quấy rối."
Ánh mắt Chương Phùng Niên dừng lại trên khuôn mặt tôi, phức tạp. Một lúc sau, anh ta khẽ cười khàn khàn, lắc đầu: "A Diên, cậu thay đổi rồi."
Tôi gật đầu: "Đúng vậy, tôi không còn là Dư Khánh Diên mà cậu từng quen nữa, nên đừng làm phiền tôi nữa."
Lúc đi lướt qua, anh ta vẫn không từ bỏ, lại hỏi: "Cậu thật sự kết hôn với Long Châu rồi?"
"Kết hôn rồi, chúng tôi là tình yêu đích thực, đời đời kiếp kiếp không xa rời."
"…Được."
Sau giờ làm, tôi đưa Kỳ Lệ đi tắm ở tiệm thú cưng.
Tắm xong bế nó ra khỏi tiệm, tôi tình cờ gặp Lâm Yên.
Cô ấy khoác túi một bên vai, mỉm cười với tôi: "Lại gặp nhau rồi."
Tôi lịch sự gật đầu, định đi vòng qua nhưng Lâm Yên gọi tôi lại: "Dư Khánh Diên, đúng là tên cô phải không?"
Tôi gật đầu: "Đúng."
"Có phải cô không thích tôi không?" Cô ấy hỏi.
"Không hề."
"Giữa tôi và Chương Phùng Niên chẳng có chuyện gì cả." Cô ấy nhìn tôi, rất nghiêm túc giải thích, "Dù hai năm ở nước ngoài, chúng tôi cũng chưa bao giờ xác định quan hệ nam nữ, là anh ấy luôn theo đuổi tôi."
Chậc, làm chó săn đến mức này cũng không phải người thường.
Tôi nhẹ nhàng nhướng mày: "Vậy à?"
"Tôi chỉ muốn cô rõ thôi, thật ra người mà Chương Phùng Niên luôn thích là cô." Nói đến đây, cô ấy khẽ cười: "Có lẽ cô thấy khó hiểu, tôi cũng vậy. Tôi không hiểu trong đầu đám đàn ông này nghĩ gì, tại sao họ có thể ngốc đến mức không phân biệt được mình thích ai."
Tôi cũng nghĩ như vậy.
"Vậy nên." Lâm Yên cười nhẹ nhàng, "Hy vọng cô không hiểu lầm, còn nữa, cô và Long Châu khiến tôi rất bất ngờ."
Tôi nhìn cô ấy.
Cô ấy cụp mi mắt xuống: "Long Châu và tôi từng học cùng một trường đại học, mối quan hệ của chúng tôi chỉ dừng lại ở việc học chung một môn học. Khi đó cậu ấy rất nổi tiếng ở trường, một mức độ không thể tưởng tượng nổi, mỗi ngày đều được đăng lên tường thổ lộ không biết bao nhiêu lần.
"Tôi vốn không hứng thú với bóng rổ, nhưng ngày nào cũng cố chen vào sân để ngắm cậu ấy chơi. Cậu ấy rất giỏi chơi bóng, cái gì cũng biết, chỉ là không biết cách quyến rũ con gái. Tôi có thể thấy hình ảnh cậu ấy trong vô số bức ảnh được chuyển tiếp hàng ngày, có mờ, có rõ, nhưng khả năng gặp cậu ấy ngoài đời thực lại ít đến đáng thương."
Nói đến đây, cô ấy cười: "Khi ấy, mỗi ngày trái tim tôi đều nhộn nhạo, cứ như thể cậu ấy là một ngôi sao lớn, chỉ xuất hiện trên điện thoại của tôi mà chẳng hề liên quan đến cuộc sống của tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!