Tắm xong, tôi ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận tẩy trang.
Trên WeChat có tin nhắn đến, là của Hứa Hạo. Cậu ta và Chương Phùng Niên có quan hệ rất tốt, dù Chương Phùng Niên đi nước ngoài họ vẫn giữ liên lạc.
Khi xưa Chương Phùng Niên gửi tin nhắn thoại cho tôi rồi không đợi tôi trả lời đã xóa luôn, chắc là sợ Lâm Yên thấy được.
Tôi cũng thẳng thừng chặn anh ta, rồi đóng hết mọi cách có thể thêm bạn với tôi.
Tin nhắn của Hứa Hạo rất ngắn gọn, kiểu thông báo bảo tôi mở lại chế độ cho phép thêm bạn bè, có người muốn kết bạn với tôi.
Tôi trả lời: "Không thêm."
Cậu ta trả lời rất nhanh: "Thật không? Nếu tôi nói là Chương Phùng Niên muốn thêm thì sao?"
Thời học sinh, cậu ta quen dùng cái tên "Chương Phùng Niên" để gây sức ép với tôi.
Bây giờ cũng thế, mặc dù biết rõ hai năm trước Chương Phùng Niên đã làm gì.
Tôi thản nhiên gõ trả lời: "Cha anh muốn thêm tôi cũng không được."
Hứa Hạo: "…"
Cậu ta không nhắn thêm nữa, tôi nằm lại lên giường ngủ ngon lành.
Tôi vốn ngủ khá kỹ giường, trằn trọc đến khoảng một giờ sáng mới ngủ được, sáng hôm sau rửa mặt cũng chẳng soi gương, để nguyên đầu tóc bù xù đi xuống lầu.
Vừa thấy Long Linh mặc đồ chỉnh tề đang rót sữa trên tầng một, tôi liền giật mình tỉnh táo lại.
Chết tiệt, tôi coi đây là nhà mình rồi!
Long Linh vừa hay ngẩng đầu nhìn tôi.
Có rất nhiều cách để chết, sao lại phải chết vì ngượng?
Nhưng Long Linh rõ ràng không để ý, khẽ cong môi cười. Chị ấy đẹp vô cùng, ngũ quan sắc sảo, rực rỡ như minh tinh.
Mà còn là để mặt mộc nữa! Mặt mộc đấy!
Đôi mắt và lông mày của chị ấy có chút giống Long Châu, gia đình họ gen thật tốt.
"Qua đây ăn sáng đi, Tiểu Diên." Chị ấy nói.
Tôi ngượng ngùng vuốt vuốt tóc, chỉ tay lên lầu: "Mọi người ăn trước đi, chị, em lên chải đầu đã…"
"Không cần." Chị ấy gọi tôi lại, "Tầng một có, tiện hơn. Để chị đi lấy cho."
"À… cảm ơn chị." Tôi hơi bất ngờ được ưu ái.
Bên cạnh bàn ăn còn có một người đàn ông khác, người đó cúi đầu xem báo, không tham gia vào cuộc trò chuyện, đeo một cặp kính gọng vàng, trông lịch sự, nho nhã.
Lúc nãy khi Long Linh rót sữa, người đó khẽ cúi người, tay liền vươn ra đặt lên eo chị ấy để phòng ngừa chị ấy bị ngã.
Rõ ràng, đây là anh rể của Long Châu.
Ngồi vào chỗ xong, tôi bèn hỏi: "Long Châu đâu rồi chị?"
Lời vừa dứt, Long Linh và anh rể cùng nhìn tôi, Long Linh đáp trước: "Em ấy sáng nào cũng tắm, em không biết sao?"
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!