Một lần say rượu, Chương Phùng Niên đã đồng ý với lời tỏ tình của tôi.
Ba ngày sau, anh ta lập tức theo ánh trăng sáng trong lòng mình – Lâm Yên – ra nước ngoài.
Chỉ gửi cho tôi một đoạn tin nhắn âm thanh: "Xin lỗi, A Diên, cậu có thể gặp được người tốt hơn."
Vậy là tôi bị đá.
Trở thành trò cười trong vòng bạn bè của anh ta.
Hai năm sau, anh ta quay trở lại.
Trong buổi tiệc chào đón anh ta, tôi ngồi im lặng nghe mọi người xung quanh không ngừng khen ngợi rằng hai người họ thật xứng đôi.
Họ như cố ý nói để tôi nghe.
Anh ta cười xin lỗi, "Hai năm trước cứ coi như là tôi còn non dại, chưa suy nghĩ kỹ mà đồng ý với cậu. Đừng để tâm nhé, sau này vẫn có thể làm bạn mà."
Nói nghe hay thật, không biết còn tưởng tôi là người đeo bám dai dẳng ấy chứ.
Tôi không trả lời, đúng lúc điện thoại trong túi reo lên.
Vì loa nhỏ nên khi nghe tôi luôn có thói quen bật loa ngoài khi nhận cuộc gọi. Vừa bấm nút nhận, giọng trầm ấm của người bên kia đã vang lên khắp phòng bao:
"Vợ à, em ở đâu? Anh đến đón em."
1
Cả phòng im lặng mấy giây.
Có người khẽ nói: "Chà, giọng bên kia nghe hay thật đấy."
Vừa dứt lời, đã bị người bên cạnh huých cùi chỏ.
Lâm Yên ngước mắt nhìn tôi: "Giọng này, nghe rất quen."
Lời vừa nói ra, mọi ánh nhìn đều hướng về cô ấy, và cả tôi. Lâm Yên bật cười không tin nổi: "Người gọi với cô… chẳng phải là đại thiếu gia của tập đoàn Long Thị sao?"
Bầu không khí chợt ngưng đọng lại.
Long Châu nghe thấy, từ đầu dây bên kia nhàn nhạt đáp: "Là tôi đây."
"…"
"Trời, là Long Thị mà tôi nghĩ đến đấy sao…" ai đó thì thầm.
Tôi vẫn bình tĩnh đọc địa chỉ, rồi tắt máy.
"Đúng vậy." Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, vừa trả lời vừa khéo léo thao tác gửi một phong bao đỏ cho bên kia dưới gầm bàn.
Sau đó nhấp một ngụm rượu, mỉm cười: "Chồng tôi sắp đến đón, không làm phiền mọi người vui vẻ nữa, xin phép đi trước một bước."
Khi đứng dậy, lại bị Chương Phùng Niên gọi lại, quay đầu lại, thấy gương mặt điển trai của anh ta thoáng vẻ u ám, anh ta lạnh lùng nói: "Kết hôn sớm dễ hối hận, cậu chẳng phải từng nói thế sao?"
Anh ta rõ ràng có chút mất bình tĩnh, nhưng được Lâm Yên khoác tay giữ lại, ghé tai nói mấy câu.
Tôi không để ý, chỉ bỏ lại một câu: "Con người ai mà chẳng thay đổi."
Rồi rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!