"Nếu như cô không đứng dậy được thì để tôi phế cô đi. Như vậy từ nay về sau không cần phải đứng dậy nữa."
Dương Lệ Tú nghe vậy liền giật mình kinh hãi, cô ấy tròn xoe mắt vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn cậu.
"Không nghe tôi nói à."
Nguyễn Hàn Minh híp mắt đầy nguy hiểm nhìn cô ấy sau đó lạnh lùng nói ra từng chữ:
"Đ...Ứ...N...G...!D...Ậ...Y..."
Dương Lệ Tú giật bắn mình nhanh chóng đứng dậy cả người run rẩy đến lợi hại, cô ấy sợ hãi nhìn cậu, khí tràng toả ra quanh người cậu không khác gì người anh trai hiện tại đang làm trong quân doanh của cô...! Không có khi khí tràng này còn hơn thế nó mạnh mẽ cùng tàn bạo đè ép những người xung quanh, từ trước đến nay loại khí tràng này cô từng cảm nhận được chỉ có thể là trên người của Phạm tướng quân, vị anh hùng của toàn nhân loại mà thôi.
Không có bất kỳ ai có thể phát ra loại khí tràng đáng sợ cùng áp bức như thế này.
Tôi...! Tôi... Cô ấy lắp bắp nói không ra câu, hai tay bấu chặt vào quần cả người luống cuống.
Nguyễn Hàn Minh không có kiên nhẫn nghe cô nói tiếp mà lạnh lùng cắt ngang:
"Sau này trước mặt tôi mà còn như vậy thì tôi sẽ không nhắc nhở nữa. Trực tiếp phế cô."
Nghe rõ chưa.
"R.. Rõ...!R...! Rồi..." Dương Lệ Tú run rẩy lắp bắp đáp lại.
Những người xung quanh cũng bị khí tràng đột ngột phóng ra của cậu làm cho sợ hãi mà chẳng dám nói tiếng nào nữa.
Bọn họ không ngờ rằng một phế vật như cậu lại có thể có khí tràng mạnh mẽ trèn ép như thế, những Power có cấp bậc cao còn có thể chóng đỡ nhưng những người có cấp bậc thấp, Support cùng Spirit thì trực tiếp run rẩy như muốn ngã quỵ.
Bọn họ cảm nhận được cậu hoàn toàn chỉ phóng ra một lượng nhỏ khí tràng mà thôi nhưng số lượng nhỏ này lại có thể trực tiếp khiến bọn họ run sợ.
Những người ở xa hơn hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, tuy nhiên khi nhìn thấy vài nhóm người bỗng nhiên im lặng cả người run rẩy thì bọn họ cũng tự giác mà không tiếp tục đề tài này.
"Cậu ta thật là Normal."
Hoàng Hào khó hiểu nhìn khuôn mặt nghiên của cậu.
"Không phải. Cậu quên buổi kiểm tra ký túc xá rồi sao."
"Đúng là che giấu quá cao." Hoàng Hào nghe Đặng Quan nhắc nhở liền vỗ nhẹ tay ngộ ra.
Có lẽ trong chuyện này có điều gì đó mà những học sinh nho nhỏ như họ không nên tìm hiểu quá nhiều.
Bên ngoài sân trường một mảnh nhốn nháo, ngược lại bên trong văn phòng của thầy hiệu trưởng, những vị giáo viên của các lớp tân sinh đều đang tập trung trước một màn hình lớn mà theo dõi tất cả học sinh đứng bên trong sân trường.
Sự việc vừa xảy ra ngoại trừ lời nói thì bọn họ không biết gì cả.
Máy quay trên không chỉ có thể thu hình ảnh cùng âm thanh chứ khí tràng là loại áp lực vô hình thì làm sao có thể thu được.
Tuy nhiên những người ngồi bên trong văn phòng không phải là thầy cô giáo bình thường bọn họ đều có thể suy đoán được chuyện gì vừa mới xảy ra.
"Đứa nhỏ đó thật sự là một Normal. Không có khả năng."
"Nhưng ánh mắt nó quá tàn nhẫn. Nếu như đây không phải trường học, tôi chắc chắn nó sẽ trực tiếp đánh người."
"Có lẽ đây là bản năng tự vệ."
"Một đứa nhỏ đáng thương mà thôi."
"Mọi người cảm thấy chỉ số tinh thần lực của đứa nhỏ đó là bao nhiêu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!