Chương 7: (Vô Đề)

007. Khiến lòng người kinh sợ.

Một luồng lạnh lẽo bò dọc sống lưng Lăng Dạ.

Y dám chắc, mình đã bị thứ quỷ quái nào đó bám theo rồi. Thế nhưng, rõ ràng những người khác không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.

Nếu lúc này y để lộ ra một chút khác thường, chắc chắn sẽ khiến họ nghi ngờ.

"Vào mộng chớ điên loạn."

Giang Hàn Tuyết phát điên có lẽ chỉ vì bị dọa sợ, còn tình trạng của y thì đúng thật là bị nam quỷ kia đeo bám, tuyệt đối không thể để người khác biết.

Lăng Dạ âm thầm chuẩn bị tâm lý, giả vờ như không nghe thấy gì.

"Vậy còn các cậu, thu hoạch được gì rồi?"

Hà Gia Trân lấy ra số vật tư đã thu gom được, ngoài rìu phòng thân, dao lớn, còn chu đáo chuẩn bị cả lương thực như cà rốt, khoai lang vừa đào được, trứng gà, bánh mì khô.

Hạ Yến Lệ cũng lấy ra bản đồ đơn giản đã tự vẽ. Trên bản đồ, con đường rời khỏi thôn có ba cây cầu, còn có cả ngôi miếu thần dưới chân núi. Bọn họ nhớ lại rằng trong mấy gợi ý Lăng Dạ từng nhắc tới có từ khóa "cầu", vì sợ chưa hiểu rõ quy tắc mà lỡ bước lên thì xảy ra chuyện, nên vẫn chưa qua cầu.

Lăng Dạ thấy vậy có chút yên lòng.

Hạ Yến Lệ chắc chắn không phải là người sống sót từ lần trước.

"Ba cây cầu... rốt cuộc cầu nào mới là đúng?" Lăng Dạ nhìn tấm bản đồ tự vẽ.

"Mấy NPC định rời thôn hôm qua, trước lúc đi đều ghé qua ngôi đền dưới chân núi." Long Chính Đức chỉ vào vị trí ngôi đền trên bản đồ, "Lúc ra khỏi đền, trong tay ai cũng cầm vật gì đó trông như la bàn."

"Đúng thế, tôi cũng thấy." Hạ Yến Lệ hơi nhíu mày, "Cả ba cây cầu đều có người từng qua. Nhưng chắc chắn không thể cả ba đều an toàn. Có vẻ chúng ta cũng phải tới ngôi đền một chuyến rồi."

"Đền thần dâng hoa trắng. Phải tìm hoa rồi mới lên núi."

"Chuyện này tôi biết," Hà Gia Trân tiếp lời, "Lăng ca, ông nội của anh chính là người trồng hoa mà. Tôi có nói rồi, thân phận "ba" của tôi trong game người thì hôi rình, hóa ra là thợ hốt phân, còn ép tôi đi cùng tới đất trồng hoa nhà Lăng ca đổ phân. Họ trồng rất nhiều hoa ở sân sau."

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lăng Dạ.

Y bất đắc dĩ thở dài.

Nói thực lòng, sau chuyện hôm qua, Lăng Dạ thực sự chẳng muốn bước chân vào sân đó lần nào nữa.

Nhưng càng né tránh càng dễ bị nghi ngờ.

Cuối cùng, y đành phải đồng ý. Nhưng để tránh ông lão kia lỡ miệng làm lộ bí mật của mình, y đề nghị sẽ dụ ông đi chỗ khác, còn mấy người kia lén vào sân trộm hoa.

Sau khi bàn xong kế hoạch hành động, trời cũng đã tối.

Một vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời đêm, lại là một đêm không thể ra khỏi nhà.

"Hạ tỷ, tối nay mấy thứ kia có tới nữa không?" Hà Gia Trân lo lắng hỏi, chẳng dám ngủ.

"Đừng sợ," Hạ Yến Lệ trấn an, "Tôi đã lấy đủ hương nến từ nghĩa trang rồi. Khi nến còn sáng, chúng ta ở trong nhà sẽ an toàn."

"Đông đông đông!"

Cửa phòng đột nhiên bị đập mạnh khiến tất cả giật mình thon thót.

"Không phải nói bọn chúng không dám tới sao?!" Đồng Vĩ Chí cầm cây dọn phân, co rúm người nép vào góc phòng.

"Con trai, trời tối rồi, về nhà thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!