006. Bị quỷ bám theo.
Lăng Dạ bỗng nhiên bừng tỉnh.
Giống như người suýt chết đuối vừa ngoi lên mặt nước, y tham lam hít thở từng ngụm khí lớn. Cảm giác đáng sợ như bị bóng đè lúc hôn mê cuối cùng cũng tan biến.
Y cố nhịn cơn đau trong đầu để ngồi dậy, nhưng vừa động đậy liền cảm thấy toàn thân như sắp rã rời, đau đớn khôn tả, trên người còn vô cớ xuất hiện đầy vết đỏ.
Lăng Dạ có một dự cảm bất an.
Y gắng gượng đứng dậy quan sát bốn phía, phát hiện nơi này lại là một khu nghĩa địa. Nơi y nằm chính là một cỗ quan tài, còn trên bia mộ viết: [Mộ của Lục Minh Trạch].
Lục... Minh Trạch?
Lăng Dạ chợt nhớ ra, đây chính là cái tên từng thấy trên hôn thư kia, vị phu quân chết yểu của y.
"Đệt!"
Lăng Dạ không nhịn được mà chửi thề.
Y chỉ hỏi một câu "Người chết thì động phòng kiểu gì?", có cần phải cho y tự mình trải nghiệm luôn không?
Càng nghĩ Lăng Dạ càng thấy ấm ức.
Trước kia y còn chưa cảm thấy trò chơi ác mộng này có gì đáng sợ, giờ thì phải thừa nhận, đây đúng là một cơn ác mộng thực sự.
Xung quanh nghĩa địa cỏ dại mọc um tùm.
Vừa rồi Lăng Dạ mắng ra tiếng, không kịp thu lại.
Ngay sau đó, trong lùm cỏ quanh mộ truyền đến những tiếng xào xạc khe khẽ, như thể có thứ gì đó vô hình đang rình rập y.
"Mộ phần cấm phát ra tiếng động."
Lăng Dạ chợt nhớ đến quy tắc giữ mạng, vội vàng nín thở.
May mà bây giờ đang là ban ngày, không cần lo có ánh trăng. Nhưng dù không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, xung quanh vẫn vang lên tiếng bước chân.
Chẳng bao lâu, thứ gì đó đang tiến dần về phía y.
Lăng Dạ thấy cỏ khô bị giẫm đạp, vài dấu chân đỏ như máu quanh quẩn trong khu nghĩa địa.
Chúng dừng lại cách y chừng năm sáu mét, không dám tiến thêm.
Dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng Lăng Dạ cũng nhớ đến lời ông lão từng nói
- có dấu ấn của Lục Minh Trạch trên người, quả nhiên những thứ kia không dám lại gần.
Nghĩ vậy, lửa giận trong lòng y mới nguôi bớt một chút.
Y nhìn thấy trong quan tài có một chiếc bình gốm, trông như hũ tro cốt. Lăng Dạ cầm lên xem, quả nhiên đúng là hũ tro.
Y nhớ lại lời ông lão, mang theo tro cốt của Lục Minh Trạch sẽ trấn áp được những thứ quái dị vô hình.
Dù rất không tình nguyện, nhưng để giữ mạng, Lăng Dạ vẫn mang theo bình gốm.
Ngay khoảnh khắc y cầm bình tro lên, một tràng tiếng thét chói tai vang lên xung quanh. Đám dấu chân đỏ như máu hoảng loạn tán loạn như chim vỡ tổ.
Phần mộ nằm trên sườn núi, Lăng Dạ từ xa có thể nhìn thấy ngôi làng kia. Ban đầu y còn định đứng trên cao để quan sát địa hình, nhưng bốn phía ngôi làng đều bị sương mù dày đặc bao phủ, căn bản không nhìn rõ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!