Chương 48: (Vô Đề)

048. Vừa cười vừa mắng.

Lăng Dạ phản ứng cực nhanh, thuận thế đỡ lấy cơ thể Lục Minh Trạch đang lảo đảo sắp ngã.

Vừa mới đây còn oai phong lẫm liệt đối kháng với thế giới quỷ dị, phong độ ngút trời, vậy mà giờ phút này, sắc mặt Lục Minh Trạch lại trắng bệch như tờ giấy, không còn chút huyết sắc, hệt như một pho tượng vô hồn.

Lăng Dạ sốt ruột đến mức giọng nói cũng run rẩy mang theo lo lắng rõ ràng:

"Lục Minh Trạch, anh sao vậy? Còn cầm cự được không?"

Lục Minh Trạch dịu dàng nhìn y, ánh mắt ngập tràn ôn nhu và lưu luyến.

Hắn muốn giơ tay lên, nhẹ nhàng v**t v* gương mặt y để an ủi, nhưng cánh tay nặng như chì, chưa kịp vươn ra thì ý thức đã như thủy triều rút đi, cả người rơi vào hôn mê.

Lăng Dạ lập tức hoảng loạn.

Y từng nghe Long Chính Đức nói rằng quỷ dị sẽ không dễ chết, nhưng Lục Minh Trạch lại từng nói hắn vốn không phải là quỷ dị, vậy chẳng lẽ hắn sẽ...

Y không dám nghĩ tiếp, trong lòng trào dâng dự cảm chẳng lành.

Có khi nào trận chiến vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều sức lực, dẫn đến mất ý thức không?

Tô Nhược Nhược cũng lúng túng, giọng mang theo tiếng nức nở: "Ca, hay là đưa anh ấy đến bệnh viện đi."

"Đúng, đến bệnh viện!" Lăng Dạ không kịp suy nghĩ, lập tức bế xốc Lục Minh Trạch lên bằng một kiểu bế công chúa, vững vàng ôm hắn lên xe.

Sau khi đóng cửa xe, y vừa mới ngồi vào ghế lái thì xe đã tự khởi động, "vút" một tiếng xoay đầu xe bằng một pha drift hoàn hảo.

Lăng Dạ trố mắt, còn chưa kịp cầm vô lăng thì chiếc xe đã phóng như tên rời dây cung trong chế độ lái tự động.

Trên con đường núi quanh co nguy hiểm và thành phố hỗn loạn sau tai nạn vừa rồi, siêu xe của Lục Minh Trạch vẫn giữ nguyên tốc độ như tàu cao tốc, an toàn lao đến trước cửa bệnh viện.

Tô Nhược Nhược vừa xuống xe đã chạy thẳng đến bồn cây bên lề, cúi người nôn thốc nôn tháo, rõ ràng bị cú lái siêu tốc vừa rồi làm cho choáng váng.

Lăng Dạ vòng qua ghế phụ, cẩn thận ôm Lục Minh Trạch đã hôn mê ra ngoài.

Trước khi rời đi, y không quên cúi đầu nói với hệ thống AI của xe một tiếng chân thành:

"Cảm ơn."

AI của xe như đứa trẻ bấy lâu không được khen ngợi, nghe vậy liền hào hứng hẳn lên, trên đường về bãi đậu xe còn vui vẻ phát nhạc sôi động liên tục.

"Bác sĩ, bác sĩ!" Lăng Dạ ôm Lục Minh Trạch, lo lắng lao thẳng vào phòng cấp cứu.

Các y tá lập tức đẩy giường ra đưa hắn vào cấp cứu.

Sau hàng loạt kiểm tra và chẩn đoán, kết luận là Lục Minh Trạch bị nội thương nghiêm trọng, cần nằm viện theo dõi.

Nhưng điều kỳ diệu là chỉ qua một đêm, cơ thể hắn lại phục hồi nhanh chóng đến không thể tin nổi. Khi Lục Minh Trạch tỉnh lại, đập vào mắt hắn là Lăng Dạ đang gục ngủ bên mép giường.

Nhìn gương mặt có phần mỏi mệt của y, trong lòng Lục Minh Trạch dâng lên một dòng nước ấm, xen lẫn cảm giác xót xa.

Hắn thầm nghĩ, bộ dạng mình tối qua chắc đã dọa nhóc con sợ chết khiếp rồi, thế thì còn ra dáng gì nữa.

Lúc này, y tá bước vào phòng, thấy hắn đã tỉnh thì vô thức hạ giọng: "Cậu tỉnh rồi?"

"Suỵt." Lục Minh Trạch vội ra hiệu nhỏ tiếng, ánh mắt đầy dịu dàng nhìn về phía Lăng Dạ:

"Đừng đánh thức bạn trai tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!