Chương 44: (Vô Đề)

044. Hồi ức thiếu niên.

Cuối cùng, Lăng Dạ không nói gì cả, chỉ lặng lẽ xoay người, lướt qua đám đông, từng bước rời khỏi đại sảnh.

Bước chân y có phần chậm chạp, trong mắt thoáng nét mơ hồ, hoàn toàn không bận tâm đến ánh nhìn của người xung quanh, cứ máy móc bước đi như thể cả thế giới này chẳng còn liên quan gì đến y nữa.

Nói là y không cảm động, thì là giả.

Khoảnh khắc Lục Minh Trạch cầm theo vương miện và nhẫn kim cương, bước đến trước mặt y với dáng vẻ ưu nhã rồi quỳ một gối xuống, trái tim y – thứ vốn cứng rắn như đá tảng – đã lặng lẽ nứt ra một khe hở.

Lời tỏ tình tha thiết của hắn, tựa như ánh dương ấm áp đầu xuân, cố gắng xuyên qua tầng băng dày đặc trong sâu thẳm lòng y.

Thế nhưng, y lại không dám dễ dàng đồng ý như vậy.

Giữa bọn họ, thân phận cách biệt như vực thẳm, huống hồ con người và quỷ dị vốn đã khác đường, tồn tại ranh giới không thể vượt qua.

Huống chi, y vẫn chưa tìm thấy mẹ.

Nếu như sự mất tích của mẹ thực sự có liên quan đến thế giới quỷ dị, thậm chí là do những quỷ dị kia gây ra, thì giữa y và Lục Minh Trạch, lại càng không thể có tương lai.

Lúc y bước ra khỏi đại sảnh, bầu trời đột nhiên đổ mưa.

Từng hạt mưa nhỏ li ti rơi xuống, rải rác khắp người y, ướt đẫm cả quần áo chỉ trong chốc lát.

Thế nhưng y chẳng hề để ý, ánh mắt vẫn mông lung, tiếp tục đi trong mưa mà chẳng biết mình sẽ đi đến đâu.

"Anh, chờ em với!"

Tô Nhược Nhược vội vàng chạy đến, tay cầm một chiếc ô đen, giơ lên che mưa cho y.

Lăng Dạ cuối cùng cũng dừng bước, lúc này mới nhận ra, chẳng biết từ lúc nào y đã đi tới bờ hồ.

Mưa rơi lộp độp trên mặt hồ, gợn lên vô số vòng tròn lan ra từng đợt.

Những cành liễu bên bờ hồ lay động trong gió mưa, nhánh liễu mềm mại va vào nhau phát ra tiếng động thanh thúy, như thể một khúc nhạc nguyên sơ nhất của thiên nhiên đang được tấu lên.

Lăng Dạ nhìn mặt hồ, đôi môi khẽ run, thì thầm:

"Mẹ ơi... mẹ đang ở đâu? Con nhớ mẹ lắm..."

Giọng nói y rất khẽ, tràn đầy nỗi nhớ nhung da diết, nhưng nhanh chóng bị tiếng mưa rào rào nuốt chửng, không một ai nghe thấy.

Tô Nhược Nhược yên lặng đứng cạnh y.

Ánh mắt cô vô tình liếc sang bờ bên kia của hồ, khoảnh khắc ấy cả người cô cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ hoảng hốt và kinh ngạc.

Vì khoảng cách quá xa, lại thêm màn mưa che khuất tầm nhìn, cô chỉ lờ mờ thấy bóng dáng một người phụ nữ mặc sườn xám đỏ, trong tay cầm một cây dù giấy.

Từ xa nhìn lại, bóng lưng ấy lại giống hệt Giang Tú Nhã!

Tô Nhược Nhược hoảng loạn, sợ rằng nếu Lăng Dạ nhìn thấy sẽ càng thêm đau lòng, bèn vội nghiêng người che trước mặt y, chắn tầm mắt y nhìn về phía bên kia hồ, sốt ruột nói:

"Anh ơi, mưa to rồi, mình về thôi."

Lăng Dạ mơ màng hỏi lại:

"Về đâu cơ?"

Tô Nhược Nhược đưa tay chỉ về phía sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!