042. Là vợ em.
Lăng Dạ tức đến mức mặt đỏ bừng như cà chua chín, hai tay siết chặt thành nắm đấm, nghiến răng nói: "Thử cái gì mà thử? Nhược Nhược còn đang ở đây, anh nói chuyện đàng hoàng chút!"
"Ừm, được thôi." Gương mặt Lục Minh Trạch vẫn nở nụ cười dịu dàng như gió xuân.
Hắn một tay xách hộp đàn, tay kia thuận thế muốn khoác lên vai Lăng Dạ, nhưng y nghiêng người né đi, gạt tay hắn ra một cách dứt khoát.
"Đừng lại gần tôi như thế."
Lăng Dạ bước nhanh về phía trước, trong lòng chỉ muốn mau chóng vào hội trường ngồi xuống trước Lục Minh Trạch để tránh khỏi cảnh ngượng ngùng khó xử này.
Thế nhưng khi y vừa sải bước đến cửa thì từ bóng tối chợt vọng lại một tiếng gào rít rùng rợn, lạnh lẽo khiến người ta sởn tóc gáy.
Y khựng lại, cảnh giác nhìn về góc khuất mà ánh đèn không chiếu tới.
Bãi đỗ xe này vốn đã hẻo lánh, ánh đèn mờ mịt, lại có mấy bóng đèn chớp tắt liên hồi, tạo nên không khí chẳng khác gì phim kinh dị.
Ánh mắt Lăng Dạ vô thức liếc nhìn dòng bình luận trực tiếp trong đầu, nội dung bên trên khiến tim y siết chặt:
[Bình luận: Nhiều thợ săn rình suốt đêm chỉ để chờ cậu ta rời xa bạn trai thôi, một khi cậu ta tách ra thì chắc chắn sẽ bị giết.]
[Bình luận: Đừng mà, tôi thấy xem trai đẹp yêu nhau còn hay hơn xem giết chóc, chẳng phải họ tương tác ngọt lắm sao?]
[Bình luận: Đúng đúng đúng, tôi còn chưa được xem cảnh họ *** trong xe nữa!]
Lăng Dạ nuốt nước bọt theo phản xạ, lòng thầm kêu không ổn.
Y suýt quên mất cái trải nghiệm kinh hoàng đêm qua – buổi livestream kinh dị vẫn chưa kết thúc.
Hiện giờ người sống sót chẳng còn mấy ai, lũ quái vật chắc chắn như rắn độc trong bóng tối, đang rình rập xung quanh, chờ cơ hội ra tay.
Trong thời khắc nguy hiểm rình rập tứ phía thế này, tuyệt đối không thể cách xa Lục Minh Trạch quá.
Vì thế y vội vàng quay lại, giả vờ trấn tĩnh nói: "Cùng đi đi."
"Ừ, bạn trai thì phải đi cùng nhau."
Trong mắt Lục Minh Trạch thoáng hiện tia vui sướng, hắn lại thử nắm tay Lăng Dạ.
Nhưng y một lần nữa né tránh, trên mặt lộ rõ vẻ không hài lòng: "Trong trường nhiều người, anh đàng hoàng chút đi."
Lục Minh Trạch trề môi, ánh mắt đầy ấm ức như một đứa trẻ bị giật mất món đồ chơi yêu thích, trông tội nghiệp vô cùng:
"Các cặp đôi trong trường đều nắm tay đi chung mà, hôn nhau nơi công cộng, hẹn hò trong rừng nhỏ buổi tối cũng là chuyện thường tình. Tại sao tụi mình lại không được?"
Lăng Dạ nhất thời nghẹn lời, chẳng biết phản bác thế nào. Nghĩ ngợi một lúc, y chỉ lạnh nhạt đáp: "Vì chúng ta không phải là người yêu."
Không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, Lăng Dạ vừa dứt lời liền định nhấc chân rời đi, nhưng tay cậu bị Lục Minh Trạch kéo lại, lôi về.
Lục Minh Trạch nghiêm túc nhìn y, nói dõng dạc:
"Anh là bạn trai của em, em là bạn trai của anh. Tại sao không tính là người yêu?"
Lúc này, các sinh viên xung quanh đều bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, tò mò dừng bước vây lại xem, thậm chí có người còn rút điện thoại ra quay.
Lăng Dạ chỉ cảm thấy da đầu tê dại, y vốn đã không thích bị người khác chú ý, tình huống này khiến toàn thân y khó chịu.
Y biết rõ Lục Minh Trạch là nhân vật nổi bật trong trường, rất được chú ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!