Chương 4: (Vô Đề)

004. Phúc lợi cho người mới

"Chắc tôi không cần tự giới thiệu nữa nhỉ?" Giang Hàn Tuyết khoanh tay đứng đó, "Tôi không giống mấy tay gà mờ như các người. Tôi là khách quen của Vùng Ác Mộng."

Vừa dứt lời, Hà Gia Trân đã vội vàng lấy lòng: "Chị Giang, chị từng tham gia trò chơi ác mộng rồi à? Có thể sống sót ra được đều là người đã vượt ải thành công, chắc chắn rất rành luật chơi. Chị phải dẫn tụi em theo đó."

"Dẫn các người thì cũng được thôi, dù sao trong Vùng Ác Mộng này, chúng ta cũng coi như đồng hương. Nhưng các người cũng phải có chút thành ý, mọi chuyện đều phải nghe tôi."

"Phải, phải, em nghe chị Giang hết." Hà Gia Trân cười tươi như hoa, như thể chỉ cần theo cô ta là có thể sống sót vậy.

Trái lại, Hạ Yến Lệ, tuy cũng là người chơi cũ, nhưng lại không khoe khoang gì, chỉ nghiêm mặt nói: "Theo tôi được biết, 《Ác Mộng Truyền Kỳ》là một chương trình giải trí đến từ một thế giới quỷ dị mà chúng ta không biết. Nó tương tự như trò chơi trốn thoát trong phòng kín ở thế giới chúng ta, đều phải vượt ải. Thông thường, mỗi trò chơi sẽ có bảy người tham gia, tất cả đều đến từ thế giới của chúng ta, được gọi là 'người kể mộng'."

Ánh mắt Lăng Dạ khẽ động.

Nếu y nhớ không lầm, trong trò chơi lần này, thân phận của y là 'người giải mộng', chứ không phải 'người kể mộng'.

Điều đó có nghĩa gì? Chẳng lẽ y còn có nhiệm vụ ẩn?

Hạ Yến Lệ tiếp tục: "Lúc các cậu vừa vào mộng, có thấy mấy dòng chữ lơ lửng giới thiệu trò chơi lần này không?"

"Ừm, thấy rồi." Hà Gia Trân nhớ lại: "Giấc mộng lần này tên là 'Cổ Quỷ Thôn', độ khó cấp F. Nghĩa là dễ lắm hả?"

"Hy vọng vậy." Hạ Yến Lệ vẫn nhíu mày, "Trò chơi tôi tham gia trước đó là cấp E, cuối cùng chỉ còn mình tôi sống sót. Mà tôi nhớ cái phó bản Cổ Quỷ Thôn này, hình như cũng là cấp S cực khó. Lúc mới vào mộng, tôi cũng bị dọa cho sợ chết khiếp, nhưng sau đó bỗng biến thành cấp F thấp nhất. Đây là chuyện chưa từng xảy ra."

Nghe vậy, sắc mặt Hà Gia Trân càng trắng bệch: "Chị Hạ, chị đừng dọa người ta mà. Cấp E còn chỉ sống được một người, vậy cấp cao hơn nữa chẳng phải chết sạch à?"

Hạ Yến Lệ lắc đầu: "Sau khi vượt ải thành công, người sống sót sẽ được truyền tống vào Đại Sảnh Tích Điểm của Vùng Ác Mộng. Trên bảng thành tích, cao nhất cũng chỉ là cấp S, đúng là rất ít người vượt qua được. Nhưng nghe nói trên đó còn có cấp cao hơn, chỉ là tới giờ chưa ai từng thành công thôi."

Hà Gia Trân sắp khóc đến nơi: "Em còn nhỏ vậy mà, em không muốn chết đâu. Chị Giang, chị từng vượt ải nhiều lần mà, có thật khó như vậy không?"

Sắc mặt Giang Hàn Tuyết tái mét, khẽ run lên như chợt bừng tỉnh khỏi cơn mộng, rồi gượng cười trấn an: "Đâu... đâu có khó thế, không sao đâu, đừng sợ."

Lăng Dạ lặng lẽ quan sát mọi người, đôi mắt hơi nheo lại.

Cái cô Giang Hàn Tuyết này, tám phần cũng chỉ là tân thủ thôi, còn đang cố giả vờ làm đại lão.

Hạ Yến Lệ không để ý tới cô ta, nói tiếp: "Đã là trò chơi ác mộng thì chắc chắn có quy tắc. Việc hiểu rõ luật rất quan trọng khi vượt ải. Nếu lỡ phạm vào quy tắc, có lẽ sẽ chung kết cục như họ thôi, không thể trở lại thế giới thực nữa."

Cô chỉ về hai bộ xương trắng im lìm bên cạnh.

"Dựa vào việc họ biến thành thế này, chúng tôi đã rút ra được một quy luật: dưới ánh trăng phơi mình khoảng mười lăm phút, người chơi sẽ biến thành bộ xương lúc nào không hay. Sau này chúng ta phải tìm kiếm các gợi ý vượt ải và tuân thủ quy tắc thì mới an toàn được. Ở đây còn rất nhiều NPC, chúng ta phải dựa vào họ để thu thập manh mối."

Nghe đến đây, Lăng Dạ chợt nhớ tới chuỗi câu gợi ý vượt ải hiện ra khi mới vào mộng:

"Ánh trăng soi xương trắng, trước mộ kỵ mở lời..."

"Lăng Dạ, cậu nói gì?" Mọi người nhìn y đầy nghi hoặc.

"Gợi ý vượt ải ấy, còn mấy câu sau nữa, hình như là..."

Hạ Yến Lệ kích động, nắm chặt lấy tay y: "Cậu mới vào mộng mà? Làm sao biết được gợi ý vượt ải?"

Lăng Dạ cảm thấy có gì đó không ổn. Phản ứng của họ lớn quá, chẳng lẽ họ không có sao?

"Trong phần giới thiệu trò chơi có mà, chắc là phúc lợi cho người mới. Các người không có à?" Lăng Dạ nhìn về phía mấy người mới.

Hà Gia Trân lắc đầu như cái trống bỏi: "Em cũng là người mới, sao em không có vậy? Lăng ca, anh không phải gian lận đấy chứ?"

Lăng Dạ cũng không hiểu vì sao chỉ mình y nhìn thấy gợi ý. Dưới sự thúc giục của đám người, y cố nhớ lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!