039. Bảo bối, chào buổi sáng ('。• ᵕ •。') ♡
Đêm ấy, sau bao lần kinh hãi và trắc trở, cuối cùng bầu trời cũng dần hửng sáng.
Thế nhưng, với những người đang ở trong thế giới livestream kinh dị như Lăng Dạ và Tô Nhược Nhược, ban ngày chưa chắc đã đồng nghĩa với việc nguy hiểm tạm thời dừng lại.
Bọn thợ săn có lẽ đang dùng cách ngụy trang kín đáo hơn, giả làm con người để lặng lẽ tiếp cận bọn họ. Như vậy thì việc nhận ra thân phận thật của chúng lại càng thêm gian nan.
Lăng Dạ từ từ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên ghế sofa.
Hồi tưởng lại tối qua, y nhớ là cảm xúc của mình có phần kích động, giờ chẳng còn nhớ nổi mình đã thiếp đi lúc nào.
Nhưng mà, ở nhờ nhà người khác thì ngủ sofa cũng trong phạm vi có thể chấp nhận được, dù sao cũng thoải mái hơn là nằm ngủ trong phòng của Lục Minh Trạch rất nhiều.
Khi Lăng Dạ vừa tỉnh táo, theo phản xạ duỗi người một cái, thì một đôi tay mạnh mẽ bỗng nhiên vòng qua eo y từ phía sau.
Lăng Dạ hoảng hồn muốn chết, trong đầu lập tức lóe lên một ý nghĩ: "Nhà này cũng không an toàn rồi! Có quỷ lẻn vào đây!"
Y vội cúi đầu nhìn, đập vào mắt là một đôi tay trắng trẻo thon dài, cơ bắp nơi cánh tay rõ ràng cân đối như được nghệ nhân tinh xảo tạc nên.
"Chào buổi sáng, bảo bối." ('。• ᵕ •。') ♡
Giọng nói còn chút ngái ngủ của Lục Minh Trạch vang lên ngay sau lưng y.
Lăng Dạ hết hồn, não y ngừng hoạt động một giây.
Y chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy Lục Minh Trạch đầu tóc rối bù, mắt còn ngái ngủ, đang ngồi bên cạnh y. Tóc hắn xõa tùy ý, vài sợi lòa xòa trước trán, mang theo vẻ uể oải lười biếng.
Lăng Dạ chớp mắt liên tục, ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt đầy hoang mang và sửng sốt.
"Anh sao cũng ở đây? Sao không về phòng mình mà ngủ?"
Đôi mắt Lăng Dạ trong veo như suối, in rõ bóng dáng của Lục Minh Trạch.
Bị y nhìn bằng ánh mắt ngây thơ ấy, Lục Minh Trạch liền tỉnh táo hơn, khóe môi cong cong, nở nụ cười rạng rỡ:
"Không được quên nụ hôn chào buổi sáng đâu nha."
Chưa dứt lời, hắn đã nghiêng người tới trước, khẽ đặt lên môi Lăng Dạ một nụ hôn. Động tác dịu dàng mà thân mật.
Nụ hôn bất ngờ ấy khiến đầu óc Lăng Dạ như nổ tung, trống rỗng hẳn đi. Mặt y lập tức đỏ bừng, từ vành tai lan tới tận cổ. Sau khi hôn xong, Lục Minh Trạch còn vô cùng tự nhiên đưa tay xoa đầu y, cười hỏi:
"Bảo bối, sáng nay muốn ăn gì để chồng nấu cho." (ỏoo, cơm chó ngon quá dị:))
Cảnh tượng này vừa hay bị Tô Nhược Nhược mở cửa đi ra nhìn thấy.
Cô nàng lập tức tròn mắt, buột miệng phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, người đứng chết trân tại chỗ. Tuy nhiên, giờ đang là ban ngày, cô không còn hoảng loạn như ban đêm nữa, rất nhanh đã nhận ra mình có lẽ đang làm phiền hai người, liền lặng lẽ quay đầu bước vào phòng.
Một lúc lâu sau, Lăng Dạ mới hoàn hồn, lắp bắp hỏi:
"Vừa nãy... anh làm gì tôi vậy?"
Lục Minh Trạch không trả lời ngay mà nheo mắt, ánh nhìn lấp lánh vẻ ranh mãnh, lại chậm rãi tiến đến gần, đưa tay nâng cằm y lên, hôn thêm cái nữa rồi bảo: "Như vậy đó."
Lăng Dạ tức đến run rẩy cả người, hét lớn:
"Ai cho anh hôn tôi hả?!"
Lục Minh Trạch lại bày ra vẻ mặt rất đương nhiên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!