Chương 38: (Vô Đề)

038. Tự lừa mình dối người.

"Mấy trò lừa đảo vặt vãnh thôi, đừng để ý." Lục Minh Trạch nói.

Lăng Dạ trong lòng cũng hiểu rõ, thứ bên ngoài chắc chắn là quái vật đang cố tình bắt chước giọng nói của mẹ y.

Cũng giống như trong trò chơi ác mộng trước đây, từng có quái vật giả dạng cha của Hà Gia Trân, gọi cậu ấy về nhà — cảnh tượng chẳng khác gì hiện giờ.

Thế nhưng, giọng nói của mẹ lại chân thật đến mức như một chiếc móc mềm mại, ngoắc chặt lấy tim y, khiến y không thể nào dửng dưng được.

"Tiểu Dạ, mẹ nhớ con lắm, mau mở cửa nhìn mẹ một chút đi."

Âm thanh từ ngoài cửa truyền vào rõ ràng, ngữ điệu, chất giọng đều giống hệt mẹ y trong ký ức — dù đã dần trở nên mơ hồ theo thời gian.

"Mẹ... mẹ đã về rồi sao?"

Lăng Dạ chậm rãi bước tới trước cửa, khẽ tựa đầu vào tấm gỗ, giọng nói khẽ run, như đang thì thầm trong mộng.

"Đúng rồi, con trai, mẹ về rồi. Bao nhiêu năm qua mẹ rất nhớ con, muốn nhìn xem con lớn lên trông thế nào... Mau mở cửa cho mẹ xem nào."

Giọng nói dịu dàng ngoài cửa vang lên, tựa như vòng tay ấm áp ngày nào của mẹ trong ký ức.

Nghe vậy, Lăng Dạ đặt lòng bàn tay lên cửa, nước mắt lặng lẽ lăn dài, nhỏ xuống đất tạo thành một vết ướt mờ.

"Anh... anh cẩn thận một chút..." Tô Nhược Nhược sợ Lăng Dạ đứng sát cửa quá sẽ gặp nguy hiểm.

Lúc đầu Lục Minh Trạch còn tưởng Lăng Dạ sẽ không dễ bị mấy thứ quái dị kia dụ dỗ, nhưng khi thấy dáng vẻ y bây giờ, lửa giận trong lòng hắn lập tức bùng cháy.

Cơn giận đó không phải nhắm vào Lăng Dạ, mà là phẫn nộ trước những thứ quái dị đã khiến y phải nhớ lại chuyện đau lòng trong quá khứ. Hắn chỉ hận không thể lao ra ngoài ngay lập tức, xử sạch đám không biết trời cao đất dày kia.

Thế nhưng, khi hắn vừa bước tới cửa, Lăng Dạ đã vươn tay ra nắm chặt tay hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt đầy van nài, ra hiệu hắn đừng ra ngoài, cũng đừng phá vỡ khoảnh khắc của y.

"Thứ ngoài kia không phải mẹ em." Lục Minh Trạch hơi nhíu mày, giọng mang theo vẻ nghi ngờ.

Lăng Dạ khẽ cười khổ một tiếng, trong giọng là bất lực xen lẫn sự buông xuôi: "Tôi tất nhiên biết."

Lục Minh Trạch lập tức thấy khó hiểu.

Y rõ ràng biết thứ bên ngoài không phải mẹ y, vậy tại sao vẫn muốn tiếp tục đối thoại với nó?

Giọng Lăng Dạ nghẹn lại, nhưng trên gương mặt lại hiện ra nụ cười mãn nguyện: "Mẹ, nếu mẹ thật sự nhớ con... sao lại không trở về?"

Bên ngoài nhanh chóng có phản hồi: "Con trai, chẳng phải mẹ đang ở đây gặp con rồi sao? Con là đứa con duy nhất của mẹ, mẹ sao nỡ để con một mình?"

Nước mắt Lăng Dạ lại rơi lã chã, y thì thầm: "Phải rồi... sao có thể nhẫn tâm để con một mình chứ?"

Lục Minh Trạch thật sự không chịu nổi nữa, đưa tay kéo Lăng Dạ ra một bên, sau đó không chút do dự mở cửa bước ra ngoài, rồi tiện tay đóng cửa lại.

Lăng Dạ ngẩn người, không hề ngăn cản hành động của hắn.

Tô Nhược Nhược vội chạy đến đỡ lấy y, dìu y ngồi xuống ghế sofa. Ánh mắt cô dán chặt vào cửa, trong lòng bồn chồn không yên.

Lục Minh Trạch đã ra ngoài, liệu có gặp chuyện gì không?

Tô Nhược Nhược trước giờ chỉ mới chứng kiến sự đáng sợ của đám quái dị, nhưng chưa từng tận mắt thấy bản lĩnh của Lục Minh Trạch, nên trong lòng lo lắng hắn sẽ gặp nguy hiểm khi đối đầu một mình.

Nhưng chỉ vài giây sau, Lục Minh Trạch đã mở cửa bước vào, người vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ gì, thần sắc bình thản.

"Anh Lục, anh không sao chứ?" Giọng Tô Nhược Nhược mang theo sự quan tâm và kinh ngạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!