037. Em lén hôn anh!
Tâm trí Lăng Dạ bất giác quay về với thằng thần kinh từng liên lạc thường xuyên với y trong chương trình "Tâm sự đêm khuya"
Khi đó, họ chỉ trò chuyện thông qua giọng nói trong chương trình, chưa từng gặp mặt, cũng chẳng biết gì về thông tin cá nhân của đối phương.
Hơn nữa, bây giờ Lục Minh Trạch đã trưởng thành, giọng nói cũng thay đổi theo năm tháng, nên lúc đầu Lăng Dạ mới không nhận ra hắn chính là cậu bé năm xưa.
Thế nhưng khi Lăng Dạ nghĩ lại kỹ càng, y phát hiện nhiều lời cậu bé từng nói đều trùng khớp với những trải nghiệm mà Lục Minh Trạch kể.
Tuy vậy, sâu trong lòng, Lăng Dạ vẫn khó mà tin nổi: y và cậu bé kia chỉ quen biết hơn một năm, rõ ràng giọng cậu bé ấy năm ngoái vẫn còn non nớt, làm sao chỉ trong thời gian ngắn như vậy lại có thể trưởng thành chứ?
Nhưng rồi y chợt nhớ ra: mỗi lần cậu bé kia liên hệ, thời gian y cảm nhận được dường như không khớp với thời gian đối phương nói.
Trong nhận thức của y, chỉ mới qua một hai ngày, nhưng cậu bé lại nói đã mấy tháng trôi qua.
Nếu thật sự tồn tại sai lệch thời gian trong lúc liên lạc, thì mọi thứ dường như đều có thể giải thích được.
Nói như vậy, cậu bé luôn gắn bó với Lăng Dạ trong chương trình, người fan duy nhất cuồng nhiệt ấy, thật ra chính là Lục Minh Trạch lúc nhỏ.
Dù với Lăng Dạ, đó chỉ là một năm ngắn ngủi, nhưng với Lục Minh Trạch bị nhốt trong tháp Phật, không thấy ánh sáng mặt trời, thì khoảng thời gian trò chuyện với y chính là cả tuổi thơ của hắn.
Và cũng là sự bầu bạn duy nhất với thân phận người nhà họ Lục.
Bởi vì mỗi lần nói chuyện trong chương trình, Lăng Dạ luôn cảm nhận được sự mong đợi và vui vẻ tràn đầy trong giọng nói của hắn.
Lăng Dạ suy nghĩ tới đây, đầu óc đột nhiên loé lên, y nhớ đến chiếc máy ghi âm mình nhận được khi bị cuốn vào trò chơi ác mộng.
Trên phiếu giao hàng ghi rất rõ: người gửi là mẹ y — Giang Tú Nha, người đã mất tích từ lâu.
Mà Lục Minh Trạch cũng từng nói, hắn nhận được một chiếc máy phát thanh cổ từ một dì trẻ, nhờ vậy mới kết nối được với chương trình "Tâm sự đêm khuya", từ đó mới có thể liên lạc với y.
Ngoài ra, trong lần nói chuyện cuối cùng của họ, cậu bé ấy còn hớn hở nói sẽ đến Đế Đô học, còn hỏi Lăng Dạ rằng nên học loại nhạc cụ nào.
Không ngờ, lời y thuận miệng nói khi ấy là "học violin" lại được đối phương khắc ghi trong lòng — không những trở thành quán quân nhóm thanh thiếu niên trong cuộc thi violin quốc tế, mà còn tìm được y sau khi trưởng thành.
Trong thoáng chốc, Lăng Dạ cảm thấy một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong tim, như thể y và Lục Minh Trạch có một loại duyên phận đặc biệt.
Nhưng rất nhanh, y lại phủ nhận suy nghĩ đó, thầm thì trong lòng:
"Ác duyên..."
So với cái gọi là duyên phận mơ hồ đó, điều y quan tâm nhất lúc này chính là chuyện của mẹ — Giang Tú Nhã.
Thời điểm Lục Minh Trạch nhận được máy phát thanh, trùng khớp với năm mẹ y mất tích.
Xem ra, người cuối cùng gặp mặt Giang Tú Nhã, có lẽ chính là Lục Minh Trạch.
Nhưng Giang Tú Nhã từng nói với Long Chính Đức và những người khác rằng, Lăng Dạ vừa sinh ra đã bị gia tộc hiến tế cho Quỷ Vương, thế mà bà lại chưa từng nhắc đến điều này với Lăng Dạ.
Nghĩ đến việc trước khi mất tích, bà từng tìm gặp Lục Minh Trạch, còn đưa hắn chiếc máy phát thanh để liên lạc với y...
Trong lòng Lăng Dạ không khỏi dấy lên vô vàn nghi vấn: Làm sao bà biết rằng mười năm sau y sẽ trở thành MC của "Tâm sự đêm khuya"?
Càng nghĩ y càng đau đầu, đầu óc cứ xoay quanh mớ manh mối rối rắm ấy, mãi vẫn chẳng tìm ra đầu mối.
Cuối cùng, y dứt khoát không nghĩ nữa.
Dù gì Lăng Dạ vốn không phải kiểu người hay suy nghĩ sâu xa, bình thường làm việc cũng luôn thuận theo tự nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!