036. Phát hiện chân tướng.
Lăng Dạ ngẩn người nhìn Lục Minh Trạch, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, hồi lâu vẫn không thốt nên lời.
"Hahaha, em bị dọa rồi đúng không? Có phải em nghĩ là anh giết họ không?"
Khóe miệng Lục Minh Trạch nhếch lên một nụ cười xấu xa, ánh mắt lấp lánh vẻ trêu chọc.
Lăng Dạ vẫn im lặng, bởi vì trong lòng y đúng là đã nghĩ như thế. Nhưng y không dám nói ra, sợ rằng chỉ cần bất cẩn một chút sẽ bị đối phương vặn gãy cổ.
Chỉ trong chớp mắt, Lăng Dạ bỗng cảm thấy sự đồng cảm vừa nảy sinh với Lục Minh Trạch ban nãy thật quá dư thừa. Giờ nghĩ lại, việc nhà họ Lục giam cầm hắn ta có lẽ mới là điều đúng đắn.
Một người nguy hiểm như Lục Minh Trạch mà xuất hiện quá sớm trong xã hội, nhất định sẽ gây ra không ít rắc rối.
Dường như Lục Minh Trạch đã nhìn thấu suy nghĩ của Lăng Dạ, giọng điệu bình thản nói:
"Là nhà họ Lục giết bọn họ. Giết người diệt khẩu thôi, bọn họ không thể để tin đứa cháu nhỏ của nhà họ Lục là kẻ điên, người thiểu năng bị truyền ra ngoài."
Con ngươi của Lăng Dạ đột nhiên co rút lại, trong lòng tràn đầy chấn động. Y hoàn toàn không ngờ, chân tướng sự việc lại là như vậy.
Từ trước đến nay, nhà họ Lục luôn được bao phủ bởi một tầng sương mù thần bí, có tiếng nói tuyệt đối trong mọi lĩnh vực trên thế giới. Thế nhưng Lăng Dạ chưa từng nghĩ đến, một gia tộc hào nhoáng như thế lại có thể làm ra chuyện xem thường mạng người như vậy.
Y không khỏi thầm nghĩ trong lòng: Một gia tộc như vậy, rốt cuộc sẽ nuôi dưỡng ra loại người gì?
Ẩn sau vẻ ngoài ôn hòa nho nhã của Lục Minh Trạch, là một linh hồn ra sao?
Chỉ vừa nghĩ đến đây, Lăng Dạ đã không dám tiếp tục suy nghĩ sâu hơn.
Vừa rồi, y còn định tìm hiểu thêm quá khứ của Lục Minh Trạch. Nhưng giờ đây, ý định đó đã tan thành mây khói.
Y biết rõ, đối với người như Lục Minh Trạch, y không thể sinh lòng cảm thông, càng không thể có chút mềm lòng.
Bởi vì trên thế gian này, ai mà động lòng trắc ẩn với hắn ta, thì kẻ đó sẽ có nguy cơ bị tổn thương đầy mình.
Trong đầu Lăng Dạ bỗng hiện lên lời mà chú Tô từng nói về nhà họ Lục.
Chỉ mấy chữ đơn giản: "Lựa cách mà tránh, không nên đào sâu."
Trước kia, Lăng Dạ còn nghĩ chú Tô đang phóng đại sự việc, nhưng giờ đây mới thấy, lời cảnh báo đó đúng đến nhường nào.
Nhà họ Lục, chẳng khác gì những gia tộc đế vương truyền đời thời cổ đại, tâm tư thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn. Nếu đặt vào thời xưa, cách họ dạy dỗ hậu bối, có khi được gọi là "thuật thuần long".
"Được rồi, sấy khô tóc rồi đấy."
Giọng của Lục Minh Trạch bất ngờ vang lên, kéo Lăng Dạ thoát khỏi dòng suy nghĩ.
"Vậy à? Cảm ơn nhé." Lăng Dạ hoàn hồn, lịch sự đáp lại.
Thế nhưng ngay lúc Lăng Dạ vừa đứng dậy khỏi sofa, Lục Minh Trạch đã bất ngờ nhét máy sấy tóc vào tay y, rồi thản nhiên ngồi vào chỗ mà Lăng Dạ vừa ngồi.
"Đến lượt anh rồi."
Lục Minh Trạch hơi ngẩng đầu, trong mắt ánh lên chút mong đợi.
Lăng Dạ lập tức ngẩn ra, trong đầu y thầm nghĩ: Ý anh ta là... muốn mình sấy tóc cho à?
Từ nhỏ đến lớn, trừ lần sấy tóc cho Tô Nhược Nhược khi còn bé, Lăng Dạ chưa từng sấy tóc cho ai khác. Huống hồ lần này đối tượng lại là một người đàn ông!
Lăng Dạ đứng chết trân tại chỗ, không nhúc nhích, gương mặt hiện rõ vẻ miễn cưỡng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!