Chương 34: (Vô Đề)

034. Mỹ nhân câu dẫn.

Lục Minh Trạch chu đáo mang đến cho Tô Nhược Nhược một chiếc khăn tắm mới tinh và bộ đồ ngủ thoải mái, bảo cô đi tắm trước.

Dù sao thì cô vẫn đang mặc bộ đồ trắng dính đầy máu kia, ban nãy còn làm mấy bảo vệ ngoài cổng tiểu khu bị dọa ngất xỉu.

Tô Nhược Nhược vốn là tiểu thư được nuông chiều từ bé, bình thường làm gì từng chật vật thế này? Cô đã mong chờ được tắm rửa sảng khoái từ lâu để giải tỏa thần kinh đang căng như dây đàn rồi.

Cô vui vẻ nhận lấy khăn và đồ ngủ, bước nhanh vào phòng tắm.

Lăng Dạ thì vào phòng tắm trong phòng ngủ của Lục Minh Trạch, cũng định rửa sạch bụi bặm và mệt mỏi trên người.

Y vừa bước vào phòng tắm liền cất tiếng gọi lấy khăn mới từ Lục Minh Trạch.

Khóe miệng Lục Minh Trạch khẽ nhếch lên, cười xấu xa trêu chọc: "Xin lỗi nha, khăn mới hết rồi, cái khăn mới duy nhất anh vừa đưa cho Nhược Nhược rồi. Em đành phải dùng khăn anh đã dùng thôi."

Lăng Dạ nghe vậy thì không khỏi có chút lo lắng, nhịn không được hỏi lại: "Nếu bệnh của anh lây cho tôi thì sao? Tôi mới đến bệnh viện uống thuốc dự phòng cách đây không lâu đấy."

Khóe miệng Lục Minh Trạch co giật một chút, mặt đầy nghi hoặc hỏi ngược lại: "Anh bị bệnh gì cơ?"

Câu vừa dứt, còn chưa kịp để Lăng Dạ giải thích thêm, hắn đã chợt nhớ ra trong trò chơi ác mộng, Lăng Dạ từng hỏi hắn đúng câu này rồi.

— Về HIV

- AIDS, hay mấy bệnh lây qua đường t*nh d*c.

Chớp mắt, sắc mặt Lục Minh Trạch liền đen như đáy nồi, trong mắt ánh lên chút khó chịu.

"Giữa đêm em chạy đi bệnh viện, hóa ra là vì lo cái này?"

Lăng Dạ không nhận ra biến hóa trong cảm xúc của Lục Minh Trạch, thật thà đáp: "Không thì sao? Mấy bệnh kiểu đó giờ lây lan nhanh như vậy, lại xảy ra chuyện như thế... tất nhiên phải đến bệnh viện chứ. Tôi không muốn trẻ thế này đã đoản mệnh vì mấy bệnh đó đâu."

Lục Minh Trạch nghiến răng, từng chữ từng chữ nói ra: "Anh – không – bị – bệnh."

Lăng Dạ lộ vẻ kinh ngạc: "Không phải chứ? Anh chẳng phải chính miệng thừa nhận rồi à?"

Lục Minh Trạch nhướn mày: "Anh nhận lúc nào?"

"Trong trò chơi ác mộng ấy, tôi hỏi anh có bệnh không, anh nói 'có bệnh' mà." Lăng Dạ nghiêm túc hồi tưởng lại.

Lục Minh Trạch thở dài bất lực, cắn răng giải thích: "Lúc đó anh đang nói em."

Lăng Dạ lúc này mới bừng tỉnh, nét mặt thoải mái hơn hẳn: "Ồ, vậy thì tốt rồi. Tôi không có bệnh."

Nói xong, y cầm lấy khăn tắm của Lục Minh Trạch, bước vào phòng tắm.

Trước khi đóng cửa, y không quên dặn: "Nhớ tắt giúp tôi livestream nha."

Lục Minh Trạch cười cưng chiều, trêu tiếp: "Cũng biết tự giác ghê, thân thể này ngoài chồng ra thì không cho ai nhìn hả?"

Mặt Lăng Dạ đỏ bừng, chu môi giả vờ giận: "Tắt luôn cả livestream của Nhược Nhược đi."

Dứt lời, y liền đóng cửa phòng tắm.

"Biết rồi." Lục Minh Trạch đứng bên ngoài, khóe môi mang theo ý cười dịu dàng.

Kính phòng tắm là kính mờ, không thấy rõ hình dáng người bên trong nhưng đường nét mơ hồ vẫn lờ mờ hiện ra.

Chỉ thấy Lăng Dạ từ tốn cởi bộ quần áo bẩn trên người, tiếp đó là tiếng nước từ vòi sen rào rào vang lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!