Chương 33: (Vô Đề)

033. Dục cầm cố túng.

Bình thường Lăng Dạ luôn giữ vẻ lạnh nhạt với người khác, nhưng trong việc nhìn sắc mặt đoán ý và tùy cơ ứng biến thì lại cực kỳ lão luyện, tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt oan uổng.

Hiện giờ đối mặt với sự bá đạo và mạnh mẽ của Lục Minh Trạch, y chỉ thầm câm nín trong lòng chốc lát, nhưng cũng không thật sự cảm thấy đối phương sẽ làm ra chuyện gì quá đáng.

Dù sao thì vẻ ngoài của Lục Minh Trạch rất dễ đánh lừa người khác, cho dù y biết rõ hắn là Quỷ Vương, cũng khó mà cảm nhận được sự đáng sợ khiến người ta run rẩy kia từ trên người hắn.

Những lời có vẻ như uy h**p đó, rơi vào tai Lăng Dạ lại giống như mấy câu làm nũng của trẻ con hơn.

Lăng Dạ hiểu rõ, ít nhất trước khi buổi livestream tử thần này kết thúc, y vẫn phải chiều theo ý Lục Minh Trạch, ôm chặt đùi đại lão này mới mong thuận lợi vượt qua cửa ải sinh tử trước mắt.

"Anh... lúc nào cũng bá đạo như thế à?"

Giọng nói của Lăng Dạ khẽ run, nghe có vẻ hơi yếu đuối, ánh mắt cũng vô thức đảo lên trên.

Từ góc nhìn của Lục Minh Trạch, tư thế hiện tại của Lăng Dạ chẳng khác nào một con hươu nhỏ bị hoảng sợ, ánh mắt vừa vô tội vừa đáng thương, hình ảnh ấy lập tức va mạnh vào nơi mềm yếu nhất trong lòng hắn, khiến tim hắn bất giác đập thình thịch.

"Anh... anh bá đạo chỗ nào chứ? Ít nhất với tôi, anh luôn rất dịu dàng mà, đúng không?"

Giọng nói của Lục Minh Trạch bất giác dịu xuống, mang theo chút vội vã và ôn nhu.

Lăng Dạ thầm cười trong lòng, nghĩ bụng: Quả nhiên dễ dụ mà, nhanh như vậy đã mắc câu rồi?

Nhưng y rất hiểu đạo lý "dục cầm cố túng"*, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nghi hoặc, nói: "Ồ, là vậy sao?"

"Dục cầm cố túng" (): là chiến thuật giả vờ buông bỏ, để đối phương chủ quan, sau đó dễ dàng khống chế hoặc đạt được mục tiêu. (khá giống lạt mềm buộc chặt)

Ngữ điệu của y như một đứa nhỏ vừa nhận ra mình làm sai, lo sợ không được người ta yêu thích, cúi gằm đầu, mắt cụp xuống, trông như đang tự trách rất sâu.

Tim Lục Minh Trạch khẽ run lên, thấy bộ dạng đó của Lăng Dạ thì lập tức cảm thấy có lẽ vừa rồi mình hơi nặng lời, dọa đến bảo bối mất rồi.

"Là anh không tốt, sau này anh sẽ thay đổi, đảm bảo đối xử với em dịu dàng hơn nữa."

Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng ôm Lăng Dạ vào lòng, dịu dàng nói:

"Em đừng giận anh nữa, cũng đừng sợ anh. Anh thật sự không giống mấy kẻ quỷ dị khác."

Lăng Dạ thầm nghĩ: Có giống hay không thì liên quan gì tới mình chứ? Nhưng những lời này y chỉ dám giữ trong lòng, tuyệt đối không dám thể hiện ra mặt.

"Được, tôi không sợ anh. Nhưng sau này anh không được ép tôi làm mấy chuyện đó nữa đâu đấy."

Lục Minh Trạch hơi cau mày, có vẻ hơi khó xử.

Nhưng khi hắn thấy ánh mắt đầy mong chờ của Lăng Dạ dần dần trở nên thất vọng, cuối cùng cũng không đành lòng, đành gật đầu đồng ý:

"Được, sau này chuyện gì anh cũng sẽ không ép em nữa."

Nghe được câu này, Lăng Dạ âm thầm thở phào trong lòng, nghĩ bụng: Có câu này của hắn, tạm thời cũng yên tâm phần nào.

Lục Minh Trạch vẫn ôm chặt lấy Lăng Dạ không buông, còn Lăng Dạ thì lại rất không quen với kiểu tiếp xúc thân mật như vậy, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nói:

"Được rồi, Nhược Nhược còn đang chờ bên ngoài kìa, chúng ta ra ngoài thôi."

Nói xong, y liền chủ động vươn tay mở cửa.

Vừa mở cửa ra, chỉ thấy Tô Nhược Nhược vốn đang dán mặt nghe lén bên ngoài, do không kịp phản ứng nên loạng choạng ngã nhào vào trong, đầu đập trúng sống mũi của Lăng Dạ.

Lăng Dạ đau đến suýt kêu thành tiếng, nhưng cũng không màng đau đớn, vội vàng đưa tay đỡ lấy Tô Nhược Nhược.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!