032. Quấn quýt không rời.
Lục Minh Trạch lại vô cùng thành thật, vẻ mặt thản nhiên nói:
"Đương nhiên là có quay màn hình, bảo bối có dáng người đẹp như thế, chỉ vài giây ngắn ngủi đó sao có thể đủ để anh nhìn đã mắt chứ?"
"Anh!" Lăng Dạ tức đến nghiến răng, nhưng cũng hiểu rõ hiện giờ mình không làm gì được tên này, chỉ có thể cố nuốt cục tức này xuống, bất đắc dĩ nói:
"Vậy anh tuyệt đối, tuyệt đối không được phát tán nó ra ngoài."
"Tất nhiên rồi. Anh còn xót bảo bối không kịp, sao nỡ đem cơ thể của bảo bối phơi bày trước mặt người ngoài? Nếu có kẻ nào dám nhìn, anh nhất định móc mắt hắn ra."
Giọng điệu của Lục Minh Trạch có phần lạnh lẽo, lại xen lẫn chút thân mật.
Lăng Dạ giật mình, vội nói: "Không cần phải nghiêm trọng như vậy đâu."
Lúc này, y bỗng nhớ lại mấy tên quái dị trong nhà họ Tô, khi giả làm người thì hành vi cử chỉ kỳ quặc, nét mặt cứng đờ. Nhưng Lục Minh Trạch lại luôn thể hiện vô cùng hoàn hảo, hoàn toàn không thấy chút trạng thái bất thường nào ẩn sau lớp da người kia.
Chẳng lẽ... đây chính là thực lực ở cấp độ Quỷ Vương?
Trong lòng Lăng Dạ âm thầm suy đoán, bèn hỏi:
"Lục Minh Trạch, lớp da người này của anh lấy từ đâu ra vậy? So với người trong ác mộng lần trước tôi thấy, chỉ giống được bảy tám phần."
Lục Minh Trạch khẽ bật cười, trong nụ cười ấy mang theo vài phần thần bí, đáp:
"Em thích lớp da này à? Đây là của chính anh."
Lăng Dạ trừng to mắt, không thể tin nổi:
"Thân thể của đám quỷ các anh không phải đều là thứ nhầy nhụa đen sì khiến người ta buồn nôn sao?"
Lục Minh Trạch nhìn y chăm chú, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên ý cười nhàn nhạt, sâu tựa một hồ nước không thấy đáy, giọng nói dịu dàng:
"Ý em là mấy tên quỷ mà em gặp ở nhà họ Tô à?"
Lăng Dạ gật đầu, rồi nói tiếp:
"Còn cả đám trong trò chơi ác mộng nữa, có kẻ thì như chất lỏng, có kẻ lại như sương mù đen kịt, chẳng có hình dạng người chút nào. Chẳng phải bọn quỷ khi xâm nhập vào thế giới thật đều phải khoác lên da người khác, lấy thân thể người khác sao?"
Giọng Lục Minh Trạch dịu dàng, kiên nhẫn, tựa như đang giảng giải cho một đứa trẻ chưa hiểu chuyện:
"Những gì em thấy đều là đám quỷ có thực lực yếu, chưa thể ngưng tụ được thân thể. Giống như trong tiểu thuyết huyền huyễn hay phim ảnh, cần phải tu luyện nhiều năm mới ngưng tụ được thân xác, mới hóa hình thành người. Những kẻ có thể giả làm người mà không để lộ sơ hở, đều là quỷ có sức mạnh lớn."
"Giống như anh?" Lăng Dạ truy hỏi.
Lục Minh Trạch khẽ nhướng mày cười, nụ cười đầy tự tin và khinh thường:
"Lũ phế vật đó làm sao có thể so với anh? Cho dù có giả làm người, bên trong bọn chúng vẫn là một đống kinh tởm. Còn anh—anh sở hữu một thân thể thật sự."
"Anh cũng là quỷ, sao lại có cơ thể người?" Trong lòng Lăng Dạ đầy nghi hoặc.
Lục Minh Trạch nheo mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm, từ tốn nói:
"Vì ban đầu anh không phải là quỷ."
Hắn chỉ nói một câu, sau đó không nói thêm gì nữa.
Lăng Dạ hé môi định hỏi tiếp, nhưng lời vừa tới miệng lại nuốt xuống, rốt cuộc vẫn không dám gặng hỏi đến cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!