Chương 31: (Vô Đề)

031. Top bảng xếp hạng.

Một lúc lâu, Tô Nhược Nhược vẫn còn đắm chìm trong viễn tưởng của mình, cảm động đến nước mắt rơi như mưa.

Giây phút ấy, cô lại một lần nữa tin rằng trên đời thật sự có tình yêu đích thực – anh trai cô và học trưởng Lục chính là minh chứng sống động nhất.

Lăng Dạ dẫn Tô Nhược Nhược chậm rãi bước tới trước cửa phòng 702.

Y giơ tay định ấn chuông, nhưng ngón tay lại khựng lại giữa không trung, khuôn mặt hiện lên vẻ do dự.

Dù sao thì... chỉ vài tiếng trước, hai người còn cãi nhau dữ dội, lúc đó y nói chuyện quá nặng lời, ngữ khí cũng gay gắt.

Giờ đây vì gặp nguy hiểm mà quay lại tìm hắn, trong lòng y vẫn có chút vướng víu, cảm giác như tự tôn đang bị kéo căng từng tấc một.

Đúng lúc này, cửa phòng bỗng bật mở, Lục Minh Trạch giống như đã sớm cảm nhận được họ đang đứng bên ngoài. Ánh mắt chạm nhau, bầu không khí lặng ngắt như tờ, thời gian dường như cũng ngưng đọng.

Lục Minh Trạch không mời họ vào ngay mà chỉ tựa người vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, nhếch môi nở nụ cười trêu chọc. Hắn nhướn mày nhìn Lăng Dạ, trong mắt mang theo chút hả hê như đang nói: "Giữa đêm thế này, mấy người đến đây làm gì?"

Lăng Dạ há miệng, nhưng không nói được lời nào, chỉ có thể im lặng đứng đó.

Tô Nhược Nhược thấy cả hai đều không chịu mở lời, cô sốt ruột nên bèn dè dặt nói:

"Lục học trưởng, em... em với anh trai có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Có thể... vào trong rồi nói được không?"

Giọng cô run run, ánh mắt cứ chốc chốc lại liếc nhìn ra sau, lo sợ có thứ gì đó đuổi theo.

Lục Minh Trạch nhìn cô, gương mặt vẫn là nụ cười dịu dàng quen thuộc.

Nụ cười đó như ánh nắng ấm áp giữa mùa xuân, lập tức cuốn trôi sự mệt mỏi và sợ hãi trong lòng Tô Nhược Nhược.

Khác hẳn với Lăng Dạ lạnh lùng nghiêm túc, Lục Minh Trạch lúc nào cũng như làn gió xuân dịu nhẹ, khiến người ta dễ chịu vô cùng.

Hắn nghiêng đầu ra vẻ thắc mắc, vẻ mặt còn có phần đáng yêu, nhưng rồi cũng né sang một bên, nhẹ giọng nói: "Vào đi."

Tô Nhược Nhược vội vã bước vào nhà. Nhưng ngay khoảnh khắc Lăng Dạ đặt chân qua cửa, Lục Minh Trạch bất ngờ vươn tay, túm lấy tay y, kéo thẳng vào phòng thay đồ bên cạnh, rồi "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.

"Anh làm gì vậy?"

Lăng Dạ ngơ ngác, ánh mắt tràn ngập khó hiểu.

Lục Minh Trạch như một con sói hoang sắp vồ mồi, kề sát cổ y, hít sâu một hơi rồi cất giọng ám muội:

"Bảo bối, anh đợi em lâu lắm rồi."

Lúc này Lăng Dạ mới sực nhớ, mọi hành động của mình hiện vẫn đang bị phát trực tiếp. Y không muốn diễn một màn cảnh xuân nóng bỏng giữa đám quái vật kia.

Y vùng vẫy dữ dội, kháng cự: "Buông tôi ra! Bị người ta nhìn thấy thì sao!"

Lục Minh Trạch tay bắt đầu không yên phận, véo nhẹ eo y, rồi cúi xuống cắn khẽ vành tai y, khẽ nói:

"Yên tâm đi, anh đã chặn luồng phát trực tiếp của em rồi."

Lăng Dạ bị hắn trêu đến thần sắc mơ hồ, nhưng nghe xong câu ấy, con ngươi lập tức co rút lại, kinh ngạc hỏi:

"Anh làm sao biết tôi đang livestream?"

Lục Minh Trạch cũng không giấu diếm, thản nhiên nói:

"Anh là Quỷ Vương, tất nhiên chuyện gì cũng biết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!