Chương 3: (Vô Đề)

003. Ngôi làng ma ám ngàn năm.

[Ác mộng truyền kỳ]

[Người giải mộng: Lăng Dạ]

[Giấc mộng đầu tiên: Ngôi làng ma ngàn năm]

[Độ khó: cấp S......]

Trong bóng tối, vài hàng chữ lạ lùng nổi lên trước mắt y, đột nhiên rung động mấy cái, sau đó xuất hiện một loạt mã lỗi hỗn loạn, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

[Độ khó: cấp F: Phúc lợi bổ sung cho người mới]

[Gợi ý vượt ải: Trời tối cấm đón khách, đèn nến sáng suốt đêm. Ánh trăng soi xương trắng, trước mộ kỵ mở lời. Qua cầu không quay đầu, đền thần dâng hoa trắng. Vào mộng chớ điên loạn, bảy ngày hồn quay về.]

[Chào mừng đến với vùng đất ác mộng]

[Chúc ngươi sống đến lúc tỉnh mộng]

[Ác mộng bắt đầu!]

Ý thức của Lăng Dạ dần khôi phục, y giật mình tỉnh dậy. Dòng chữ lơ lửng trước mắt tựa như hiệu ứng khói, tan biến theo gió.

Lăng Dạ cử động thân thể tê dại, tầm nhìn cũng dần rõ ràng, phát hiện bản thân đang nằm trong một không gian chật hẹp, đưa tay ra không thấy năm ngón.

"Đây là đâu? Quan tài à?" Lăng Dạ rùng mình.

Y nhớ rất rõ, một giây trước mình còn đang uống rượu, nghe một chương trình radio chán ngắt trên sofa phòng khách, thế mà nháy mắt đã bị nhốt vào cái nơi quỷ quái này?

Y lần mò từng chút một, cảm giác bên cạnh còn có một người đang nằm!

Thế nhưng, y lại không nghe thấy hơi thở hay nhịp tim nào.

Hít sâu một hơi, Lăng Dạ lấy hết can đảm sờ thử.

Tin tốt: Đó là một người đàn ông có tám múi cơ bụng rắn chắc.

Tin xấu: Thân thể hắn cứng ngắc lạnh băng.

Chết tiệt! Là xác chết!

Rốt cuộc là tên b**n th** nào nhốt y chung với một cái xác? Nếu tìm được, y nhất định sẽ lăng trì đối phương!

"Bang bang bang!" Lăng Dạ liều mạng đập vào tấm ván phía trên: "Có ai không? Mau thả tôi ra!"

Không biết đập bao lâu, đến lúc sắp kiệt sức, gần như nghẹt thở, cuối cùng nắp quan tài cũng được mở ra. Ánh trăng lạnh lẽo rọi vào.

Vừa thò đầu ra, Lăng Dạ liền đối diện với hai bộ xương khô!

Bộ xương trắng hếu, hốc mắt bò đầy giòi, hàm răng vàng khè lởm chởm khép mở.

Lăng Dạ lập tức hồn phi phách tán, hét toáng lên.

Hai bộ xương cũng bị tiếng hét của y dọa cho giật mình, hoảng hốt đụng vào nhau, vỡ tan thành từng khúc.

Dù đầu óc choáng váng, Lăng Dạ vẫn biết điều quan trọng nhất lúc này là bỏ chạy. Y lăn lộn bò ra khỏi quan tài, nhưng còn chưa chạy được mấy bước, cổ chân đã bị xương khô túm chặt, ngã nhào như chó cạp đất.

Hai bộ xương khô nhanh chóng ghép lại như cũ, chẳng biết từ đâu lôi ra tấm vải trắng, quấn lấy Lăng Dạ như quấn xác ướp, sau đó khiêng y chạy đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!