Chương 20: (Vô Đề)

020. Hàng xóm là hắn?!

Buổi tối, Lăng Dạ tan làm trở về.

Thấy đèn tầng bảy của chung cư vẫn còn tắt, chắc người hàng xóm căn 702 cũng chưa về.

Đồng Vĩ Chí từng nói, hắn ta bị một cô gái đánh chết khi đang giao đồ ăn cho căn 702.

Nhưng Lăng Dạ chưa từng thấy cô gái nào ra vào tầng này. Mặc dù người hàng xóm ở 702 thường đeo khẩu trang, cũng chưa từng nói chuyện với y, nhưng nhìn dáng người đó thì rõ ràng là con trai.

Dạo này y cũng không thấy cảnh sát đến, chẳng lẽ thi thể của Đồng Vĩ Chí vẫn còn trong nhà hàng xóm?

Không có chứng cứ, y cũng không tiện báo cảnh sát.

Long Chính Đức từng nói viện nghiên cứu sẽ cử người đến bảo vệ y, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy ai. Thân cô thế cô, nếu chọc giận hàng xóm thì e rằng cái mạng vừa mới giữ lại được cũng mất toi.

Lăng Dạ còn đang do dự thì nghe thấy tiếng thang máy mở cửa.

Y lập tức lại gần, ghé mắt nhìn qua mắt mèo.

Người hàng xóm bước ra cùng một cô gái.

Quả nhiên người đó có bạn gái thật à!

Nhưng Lăng Dạ càng nhìn càng thấy sai sai. Cô gái này trông quen lắm...

Bóng lưng đó rất giống em gái thân thiết của y – Tô Nhược Nhược.

Không chút do dự, Lăng Dạ mở cửa bước ra. Nghe thấy tiếng mở cửa, hai người bên kia quay đầu lại.

Lăng Dạ nhìn thấy cô gái thì sững người.

"Nhược Nhược? Em làm gì ở đây?"

Tô Nhược Nhược sống ở nước ngoài lâu năm, tư tưởng khá thoáng. Bị anh trai bắt gặp cũng không ngại, thản nhiên giới thiệu:

"Anh, sao anh không nói cho em biết, học trưởng Lục lại là hàng xóm mới của anh?"

"Học trưởng Lục?" Lăng Dạ cau mày.

Ba tháng rồi, giờ y mới biết người hàng xóm bí ẩn kia họ Lục.

Tô Nhược Nhược nói:

"Xem ra anh vẫn chưa biết nhỉ, học trưởng Lục là cháu trai út của nhà họ Lục ở Giang Thành, cũng là thần tượng của em đó. Tháng trước còn giành giải nhất trong cuộc thi violin toàn cầu tổ chức tại nước A."

Lăng Dạ từng nghe tiếng đàn của người đó, đúng là rất hay. Vì vậy y không nghi ngờ việc người hàng xóm giành giải nhất, nhưng lại nghi ngờ chuyện người đó là cháu trai nhà họ Lục.

Y cũng từng nghe nói thế lực sau lưng nhà họ Lục rất mạnh, mỗi lần ra ngoài đều có đội an ninh cấp tổng thống hộ tống, sao lại để cháu trai út sống một mình ở khu chung cư nhỏ thế này?

Lăng Dạ còn đang ngẫm nghĩ, nhanh chóng nhớ lại mục đích của mình, liền kéo Tô Nhược Nhược về phía y hỏi:

"Vậy em đến đây làm gì?"

Tô Nhược Nhược đáp:

"Em ở nhờ nhà học trưởng."

"Ở nhờ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!