172. Ngửi thấy quỷ khí.
"Rốt cuộc ả ta là ai?" Lăng Dạ hỏi.
"Một cố nhân." Lục Minh Trạch không tiết lộ quá nhiều thông tin.
Nhưng Lăng Dạ cũng có thể dựa vào những manh mối hiện có mà đại khái đoán được quan hệ giữa bọn họ.
Con nữ xà này, hẳn là từ thời Lục Minh Trạch còn là nhân loại đã quen biết rồi. Quan hệ thoạt nhìn cũng giống như với Nam Sương, đều từng nhận được sự giúp đỡ của hắn, nhưng lại giống như kẻ thù cạnh tranh không đội trời chung.
Khác biệt duy nhất giữa nữ xà và Nam Sương chính là, ả ta còn có đầu óc. Tuy miệng nói bản thân thuộc phe tà ác, nhưng đúng như Lục Minh Trạch từng nói, chưa bao giờ vô cớ tổn hại đến nhân loại.
Vừa nãy đâm xuyên ngực gã thanh niên kia, cũng là dưới mí mắt Lục Minh Trạch, ả sớm biết hắn có thể kéo người đó từ quỷ môn quan trở về.
Làm vậy chẳng qua là để phủi sạch lý do tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Lục Minh Trạch không có thời gian ôn chuyện, trực tiếp nói: "Có người bắt em gái ta vào trong tòa nhà này, đến giờ vẫn chưa ra."
Nữ xà nói: "Ta tuy vẫn đang ngủ say, nhưng vừa nãy có ngửi thấy một luồng khí tức khác thường."
"Họ đã đi đâu?" Lăng Dạ sốt ruột hỏi.
Nữ xà nhìn dáng vẻ rối bời của y, nhướn mày một cái, rồi quay sang Lục Minh Trạch nói:
"Nói em gái ngươi bị bắt cóc, ta còn tưởng là con ngốc Nam Sương kia chứ. Thì ra là em gái của soái ca này à? Sao nào, hai người kết nghĩa huynh đệ, cùng nhận một em gái à?"
Lục Minh Trạch nghiêm nghị nói: "Em gái của vợ ta, cũng chính là em gái của ta."
"Vợ?" Nữ xà lập tức lộ vẻ kinh ngạc, bò lại gần, nhẹ nhàng quấn quanh người Lăng Dạ, ngửi một cái: "Là kẻ từng vì ngươi mà mang ba hồn bảy phách đi cầu kiếp kiếp sinh sinh kia sao?"
"Ừ." Lục Minh Trạch khẽ gật đầu, rồi lập tức cau chặt mày: "Không được gọi vợ ta là ngốc, y thông minh lắm đấy."
"Ha." Khóe môi nữ xà nhếch lên, "Nhưng cũng chúc mừng ngươi, cuối cùng cũng cưới được y rồi."
Từ lời nói của ả, Lục Minh Trạch bắt được một thông tin then chốt, bèn hỏi: "Đã là trạng thái ngủ say, tại sao ngươi lại cho rằng vừa rồi người đi vào là Nam Sương?"
"Còn phải hỏi sao." Nữ xà lộ vẻ bất mãn, tiếp tục nói:
"Vừa rồi quỷ khí nặng khủng khiếp. Ở nhân giới, ngoài Đế Sư và Nam Sương ra, còn ai mang quỷ khí nặng đến thế? Đế Sư là đàn ông, còn ta ngửi thấy mùi đàn bà. Ta chỉ có thể đoán là Nam Sương thôi."
Nghe vậy, Lăng Dạ hơi ngẩn ra, quay sang nhìn Lục Minh Trạch.
Hắn cũng không rõ nguyên do, bất định hỏi: "Ngươi chắc chứ? Không phải ngươi ngủ mê nên nghĩ đến mối thù với Nam Sương đó chứ?"
Nữ xà giận dữ nói:
"Cái gì mà ngủ mê, ta ngủ nhiều năm cũng không đến nỗi thoái hóa khứu giác! Huống chi mùi vừa rồi nặng đến mức suýt làm ta buồn nôn trong mơ. Chắc chắn là quỷ khí, ta rất chắc chắn."
Nghe xong, Lục Minh Trạch và Lăng Dạ đưa mắt nhìn nhau.
Lăng Dạ lại gấp gáp hỏi: "Ngươi đã ngửi thấy rồi, vậy chẳng biết bọn họ đi đâu sao?"
Nữ xà đi đến bậc thang lúc nãy đứng, xoay cây thánh giá đến một góc độ nhất định, "rắc" một tiếng, bậc thang từ từ hạ xuống.
Mọi người trố mắt nhìn, "Thì ra có mật thất? Chỉ mở được cơ quan này mới vào được trong."
Nữ xà nói: "Vừa rồi ngươi cũng hỏi, nơi này gọi là Đài Triệu Thần."
"Ta luôn canh giữ ở đây, là vì biết được người yêu của ngươi chính là hoàng tử thần giới lưu lạc nhân gian. Chỉ mong rằng, nếu y thật sự có thể chuyển thế tái sinh trong nhân giới, thì ngay tại Đài Triệu Thần này, có thể đánh thức ký ức kiếp trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!