017. Mưu sát phu quân.
"Anh với mẹ tôi là đồng nghiệp sao?"
Long Chính Đức suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu thừa nhận.
"Vậy anh có biết cha ruột của tôi là ai không?"
Long Chính Đức nhắm mắt thở dài một hơi: "Không biết. Không ai từng gặp bạn trai lúc đó của Tú Nhã, cũng chẳng ai biết anh ta là ai. Đến khi cậu chào đời, vì lo cậu không có tình thương của cha, nên cô ấy mới vội vàng gả cho cha dượng hiện tại của cậu. Có lẽ khi cậu gặp lại cô ấy, cô ấy sẽ tự mình nói với cậu."
Lăng Dạ không tra được tin cha ruột, trong lòng hơi thất vọng, nhưng ít nhất cũng có thể xác nhận mẹ mình vẫn còn sống — cũng coi như là may mắn trong bất hạnh.
Khi y còn đang sững sờ, Long Chính Đức đã cúi người nhặt cái hũ gốm dưới đất lên.
"Của tôi." Lăng Dạ đưa tay.
Y nghe lời Hạ Yến Lệ nói, thứ này vẫn còn chút giá trị. Dù Long Chính Đức đã thẳng thắn nhận mình là đồng nghiệp của mẹ y, nhưng y vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn ta.
Trước khi rời khỏi cái nơi quỷ quái này, chiếc mặt nạ vàng và hũ tro cốt kia chính là những quân bài lợi hại nhất trong tay y.
Long Chính Đức bật cười: "Sợ vậy à? Vậy mấy hôm trước cậu rải lung tung thì không thấy tiếc sao?"
Lăng Dạ không đáp mà hỏi ngược lại: "Anh biết đó là gì không?"
"Tro cốt của Quỷ Vương."
Long Chính Đức rút ra một viên đạn từ khẩu súng quái dị kia, bỏ vào hũ gốm rồi bắt đầu lẩm nhẩm gì đó.
Chẳng mấy chốc, khi hắn ta mở lại hũ gốm, tro cốt bên trong đã biến mất, chỉ còn lại viên đạn — nhưng bề ngoài nó lại xuất hiện rất nhiều vết rạn kỳ quái.
Long Chính Đức lấy ra một sợi dây đỏ mảnh, xâu viên đạn đó vào rồi trả lại cho Lăng Dạ.
"Giữ kỹ đi, đừng có rải bừa nữa. Không thì chính là mưu sát phu quân đấy."
Khóe miệng Lăng Dạ giật giật: "... Gì cơ?"
"Tú Nhã từng nói với tôi, cậu sớm đã bị gia tộc hiến tế cho Quỷ Vương. Dù tôi không biết giữa cậu với Ngài ấy có ân oán gì, nhưng tôi biết, Ngài ấy rất thích cậu, quan tâm cậu không ít."
Lăng Dạ khẽ nhíu mày — chẳng lẽ hắn ta đã biết chuyện y từng trải qua?
Trong lòng y nổi lên một chút phẫn nộ và xấu hổ — đây vốn đâu phải chuyện y tự nguyện cơ chứ!
"Sao anh lại nói thế?"
"Bởi vì Ngài ấy đã không điều kiện đem mạng sống của mình giao cho cậu, còn mặc kệ cậu rải tro tứ tung như trò đùa."
Trên gương mặt Long Chính Đức thoáng hiện vẻ phức tạp: "Theo nghiên cứu của chúng tôi, quỷ dị là bất tử bất diệt. Dù có giết được thân xác của chúng, thì chúng vẫn có thể tồn tại bằng hình thức khác, thậm chí tái tạo lại cơ thể. Cách duy nhất để hủy diệt hoàn toàn là phá hủy tro cốt."
Nghe vậy, đồng tử Lăng Dạ co rút, y vô thức siết chặt viên đạn đang cầm.
"Tro cốt của Quỷ Vương, thử nghĩ xem nó quan trọng đến mức nào, vậy mà cậu lại dám rải lung tung? Ngài ấy chưa từng dặn cậu phải giữ kỹ à?"
Lăng Dạ á khẩu.
"Anh ấy... chưa nói gì cả."
Thứ quý giá như vậy, vậy mà Lục Minh Trạch lại chẳng nói với y lời nào, còn để mặc y rải nó khắp nơi mà không lên tiếng ngăn cản?
Quả nhiên là một tên điên!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!