Chương 14: (Vô Đề)

014. Ôm em ngủ.

"Cậu đang nhìn gì thế?"

Long Chính Đức thấy Lăng Dạ đang ngẩn người nhìn về một hướng, liền lên tiếng hỏi.

Lăng Dạ thu hồi ánh mắt, ngồi xuống đất nghỉ ngơi: "Không có gì."

Y tháo mặt nạ xuống, đặt bên cạnh, nhắm mắt ngủ.

Một ngày bôn ba kinh hồn bạt vía, mọi người đều mệt mỏi, lần lượt đi ngủ.

Long Chính Đức nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ vàng, cứ có cảm giác nó không chỉ là một chiếc mặt nạ bình thường.

Hắn lén lút bước đến gần Lăng Dạ, ngồi xổm xuống, định lấy chiếc mặt nạ đó.

Thế nhưng, khi tay hắn chỉ còn cách mặt nạ vài centimet thì dừng lại.

Chợt nhớ đến cái kết thê thảm không nỡ nhìn của Đồng Vĩ Chí, Long Chính Đức đành kiềm chế tính tò mò của mình. Tuy động tác của hắn rất nhẹ, nhưng Lăng Dạ vẫn phát hiện ra. Có điều y vẫn giữ dáng vẻ đang ngủ giả vờ.

Bất chợt.

Y cảm thấy có người ôm lấy mình.

Cơ thể y lập tức căng cứng. Lăng Dạ lấy mặt nạ vàng đeo vào, sau đó xoay người lại.

Quả nhiên, đối diện là đôi mắt sâu thẳm của Lục Minh Trạch.

Y hạ giọng: "Anh định làm gì?"

"Ôm em."

Lục Minh Trạch nhìn y với ánh mắt vô tội.

Lăng Dạ cắn chặt môi dưới: "Buông ra!"

"Không buông."

Lăng Dạ bất lực.

Dù người khác không thấy, y cũng không muốn bị một nam quỷ ôm ngủ.

Tên này mấy hôm trước còn từng có hành vi bất chính với y, giờ y vẫn còn bóng ma tâm lý. Đêm tối người vắng, ai dám đảm bảo tên này chỉ đơn giản là ôm y chứ không làm gì khác?

Lăng Dạ bắt đầu giãy dụa, cố thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn. Thế nhưng sức Lục Minh Trạch quá mạnh, y hoàn toàn không thể lay chuyển được.

Lăng Dạ thở dài, dịu giọng: "Buông tôi ra có được không? Ngủ thế này không thoải mái chút nào."

Lục Minh Trạch như dỗ trẻ con, hôn nhẹ lên trán y, ngược lại còn siết chặt hơn nữa.

"Ngoan, nghe lời ta. Ban đêm lạnh lắm, em sẽ bị cảm đấy."

Lăng Dạ: "..."

Chẳng lẽ, tên này thật sự coi y là một đứa ngốc không biết tự lo liệu?

Nhưng phải nói thật, trong lòng Lục Minh Trạch rất ấm, đến cả lũ muỗi côn trùng phiền toái cũng không dám đến gần.

Lăng Dạ yên tĩnh nằm im một lát, thấy Lục Minh Trạch chỉ đơn giản là ôm y, không có hành động gì khác, y mới yên tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!