Chương 12: (Vô Đề)

012. Gọi em là vợ.

Đầu bên kia cây cầu.

Mọi người nhìn thấy Giang Hàn Tuyết đi qua cây cầu, thẳng tiến vào khu rừng nguyên sinh rậm rạp. Mặc kệ họ gọi thế nào, cô cũng không hề phản ứng.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Lên cầu không được ngoái đầu, nhưng qua rồi thì lẽ ra có thể quay đầu lại, Ít nhất tụi mình gọi, chị ấy cũng nên đáp một tiếng chứ." – Hà Gia Trân lo lắng nói.

"Không ổn rồi, hình như đã xảy ra chuyện." – Hạ Yến Lệ cũng đầy vẻ bất an.

"Vậy... vậy bây giờ làm sao, chúng ta còn qua không?" – Đồng Vĩ Chí lùi lại, tỏ vẻ sợ hãi.

"Cùng nhau qua thôi." – Long Chính Đức nói, "Giang Hàn Tuyết qua được, chứng tỏ ván cầu vẫn chịu được trọng lượng của người lớn. Còn về những bất trắc trên cầu, chúng ta nắm vai nhau mà đi."

"Vậy... ai đi trước?" – Đồng Vĩ Chí dè dặt nói, "Tôi thì không làm người đầu tiên, mà... cũng không làm người cuối cùng đâu."

Long Chính Đức khẽ mím môi, bất đắc dĩ nói: "Tôi đi đầu."

Lăng Dạ tiếp lời: "Tôi đi cuối cùng."

Long Chính Đức nhìn y vài giây, rồi gật đầu: "Được. Hạ Yến Lệ đi thứ hai, Hà Gia Trân thứ ba, vậy nhé."

Mọi người lần lượt nắm vai người trước.

"Nhớ kỹ, tuyệt đối không được ngoái đầu lại."

Long Chính Đức nhắc nhở một câu, rồi bước lên cầu.

Lăng Dạ là người cuối cùng. Sau khi Đồng Vĩ Chí lên cầu và không thể quay đầu, Lăng Dạ nhanh chóng lấy chiếc mặt nạ vàng ra đeo lên.

"Ngươi bóp vai mạnh quá, đau muốn chết!" – Đồng Vĩ Chí phía trước oán trách, nhưng không ngoái lại.

Lăng Dạ sững người.

Y còn chưa đặt tay lên vai hắn mà?

Vậy hắn đang nói với ai?

Khi đeo mặt nạ vào, tầm nhìn của y lại thay đổi.

Lăng Dạ nhìn thấy có thứ đen kịt nào đó đang đặt tay lên vai Đồng Vĩ Chí thay vì mình!

Con ngươi y co rút dữ dội, nhanh chóng quan sát xung quanh. Chỉ một cái nhìn khiến cả người Lăng Dạ toát mồ hôi lạnh.

Dưới cây cầu là dòng dung nham sôi sục, giống như địa ngục luyện ngục đỏ rực.

Vô số oan hồn vật vã trong lửa, những bàn tay trắng bệch chỉ còn xương cốt bò kín hai bên thành cầu, đang cố kéo những người trên cầu xuống.

Xung quanh còn có những đám sương đen hình người đang chằm chằm nhìn họ. Thứ đang đặt tay lên vai Đồng Vĩ Chí thậm chí còn quay đầu lại, cười nhăn nhở với Lăng Dạ, để lộ hai hàm răng nhọn đáng sợ.

Lăng Dạ đang ôm chiếc bình gốm trong tay, mấy thứ đó không dám đến gần y, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng sẽ không làm hại những người khác.

Mà hiện giờ, thứ đen đó lại bám lấy Đồng Vĩ Chí. Lăng Dạ... cũng chẳng quá để tâm đến an nguy của hắn.

Nhớ đến lời hắn từng nói, nếu sống sót trở ra, có khi hắn lại về khu Nghệ Hải quấy rối, thế thì chết ở đây có khi còn bớt việc hơn.

Xung quanh vang lên những tiếng cười nhạo ghê rợn của đám quỷ vật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!