Đối với những người khác, phần khó nhất có lẽ là có thể vẽ xong Sở Lệ hay không – ví dụ thiếu mấy chi tiết nhỏ như nốt ruồi.
Nhưng làn da Tạ Ấn Tuyết vẽ ra bọc trên người Sở Lệ giống hệt làn da tự nhiên của cô, trơn bóng mịn màng, ấm áp mềm mại, đến cả khuôn mặt cũng giống hệt ban đầu.
"… Sở Lệ?"
Ngụy Thu Vũ, Trần Vân, Nghiêm Chỉ thấy thế cũng bắt đầu dè dặt tiến tới gần Sở Lệ.
Trần Vân sờ tay Sở Lệ, vui mừng nói: "Tay cậu ấy nóng!"
"Đúng vậy!" Ngụy Thu Vũ cũng vui đến phát khóc: "Tim cậu ấy còn đập!"
Mà Tạ Ấn Tuyết sau khi khoác da lên cho Sở Lệ liền lui qua một bên, đứng thẳng theo nguyên tắc quân tử phi lễ chớ nhìn, nhiệm vụ quan sát tình hình Sở Lệ giao cho Liễu Bất Hoa.
Y nhìn mấy nữ sinh vui vẻ vỗ tay vì Sở Lệ còn sống, khẽ nhếch môi mỉm cười, cảm thấy tình cảm của mấy nữ sinh chung ký túc xá này rất tốt, cũng rất đoàn kết.
Chỉ là không lâu sau, Tạ Ấn Tuyết cụp mắt nhìn đầu ngón trỏ bị mình mài rách da, nhìn một lát, Tạ Ấn Tuyết lại chau mày. Đầu ngón tay y đang không ngừng rướm máu, không có xu hướng ngừng lại, dù vết thương có vẻ nghiêm trọng nhưng còn chưa bằng một phần ngàn Sở Lệ vừa bị lột da.
Nếu lượng máu chảy ra đầu ngón tay đủ cho y vẽ hình Sở Lệ, vậy tại sao số máu rỉ ra trên người Sở Lệ bị thương nặng hơn lại không đủ cho y vẽ hết một bức tranh?
Có khi nào trong người Sở Lệ chỉ còn lại chút máu không?
Tạ Ấn Tuyết xoa chiếc vòng bạc nơi cổ tay, suy nghĩ lại chi tiết trong bữa tiệc Thao Thiết, y bỗng nhớ tới câu nói của Cao Xảo: Chị ta nói phồng tôm Nhị nấu có vị tôm, là tôm thật trộn vào.
Nước tôm!
Phồng tôm từ nước tôm!
Nếu nói dầu chiên tép dùng da Sở Lệ, vậy có phải nước tôm dùng máu Sở Lệ không?
Nghĩ tới đây, Tạ Ấn Tuyết bước nhanh tới bên giường, lúc này Liễu Bất Hoa đã phát hiện sự bất thường của Sở Lệ, hai hàng lông mày nhíu chặt, nói với Tạ Ấn Tuyết: "Cô ấy sắp chết rồi."
"Cái gì?" Ngụy Thu Vũ không hiểu bọn họ đang bày trò gì: "Các anh đang nói gì vậy? Không phải Sở Lệ đã ổn rồi sao?"
Tạ Ấn Tuyết cầm tay phải Sở Lệ, lấy ngón tay làm dao, dùng đầu ngón tay vạch một vết thật sâu trên cổ tay cô, nhưng lạ là không có giọt máu nào chảy ra từ vết thương kia, hệt như máu trên người Sở Lệ đã biến mất sạch, không còn chút nào.
Nghiêm Chỉ trợn mắt: "Tình, tình huống gì đây?"
Tạ Ấn Tuyết khẽ mím môi, dường như chưa biết nên nói thế nào.
Cái này khác với việc y đặt bút vẽ tranh, Tạ Ấn Tuyết có thể vẽ ra một tấm da người, nhưng dù y bản lĩnh đến đâu cũng không thể tạo ra đủ số máu cùng nhóm để Sở Lệ có thể sống lại.
Bút có thể vẽ người, nhưng y phải vẽ mấy thứ vô hình như nhóm máu thế nào đây?
Mà dù có thể thì cũng không kịp nữa.
"… Xin lỗi." Tạ Ấn Tuyết khẽ ho khan mấy tiếng, khuôn mặt càng thêm tái nhợt, cánh môi lại nhuốm đỏ, cuối cùng chỉ có thể nói với nhóm Trần Vân, Ngụy Thu Vũ: "Tôi không cứu được cô ấy."
Trong bóng đêm yên tĩnh, có tiếng báo giờ vọng vào từ cửa sổ – Đã đến canh năm.
"Anh không phải người đưa đò à?"
Âm thanh vừa dứt, Ngụy Thu Vũ đã hỏi y: "Chỉ cần trả giá, anh có thể cứu người được mà."
Nghiêm Chỉ cũng ấm ức chất vấn: "Rốt cuộc phải làm sao anh mới bằng lòng cứu Sở Lệ?"
"Người đưa đò gì?"
Tạ Ấn Tuyết nhìn mấy người, dường như không hiểu các cô đang nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!