Chỉ khi sắp tử vong ở thế giới hiện thực mới có cơ hội được kéo vào "Khóa trường sinh", tham gia trò chơi: Thắng thì được thêm một tháng tuổi thọ, thua thì chết ngay lập tức.
Nhưng Lê Hoằng lại khác.
Vào lần đầu tiên Tạ Ấn Tuyết gặp cậu ta, giúp giải quyết chuyện tà ma trên tòa Văn Hinh đã nói: Lê Hoằng bát tự nặng, mang tướng trường thọ, không thể chết vào năm hai mươi tuổi.
Khi ấy Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ đều có mặt nhưng không nhắc câu nào tới "Khóa trường sinh" trước mặt Lê Hoằng, bởi vì Lê Hoằng không phải người chơi.
Vì vậy đáng ra Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa không nên gặp cậu ta trong "Khóa trường sinh".
Nhưng bọn họ lại gặp.
Sự bối rối, nghi ngờ lẫn tò mò trên mặt Lê Hoằng cũng cho thấy cậu ta là người lần đầu tham gia phó bản.
Mà trước khi Tạ Ấn Tuyết gọi, bên cạnh Lê Hoằng có một nữ sinh xinh đẹp mặc váy lụa trắng dài nắm chặt tay Lê Hoằng, sợ sệt nói: "Lê Hoằng, đây là đâu? Không phải chúng ta đang thực hành trong phòng học sao? Sao lại tới đây?"
"Đúng vậy." Một nữ sinh mặc váy hoa cũng lo lắng nói: "Chuyện gì đang xảy ra thế?"
Một nữ một nam khác cũng nói theo: "Chúng ta lại gặp quỷ à?"
Lê Hoằng đứng chung với bọn họ, rõ ràng mấy người kia cùng tới đây, trên mặt đều mang vẻ bối rối giống nhau.
"Anh Tạ cũng ở đây à? Tốt quá!"
Lê Hoằng đang không hiểu vì sao mình lại xuất hiện trên con thuyền đánh cá trông cực kỳ cũ kỹ này, thấy Tạ Ấn Tuyết cũng có mặt thì lập tức thở phào như tìm thấy người cứu mạng, hỏi Tạ Ấn Tuyết: "Anh Tạ biết đây là đâu không?"
Nữ sinh váy trắng nghe vậy nhìn Tạ Ấn Tuyết, sau khi thấy rõ y thì ngơ ngác chớp mắt, ấp úng nói: "… Anh Tạ?"
Lý Lộ Minh thấy Lê Hoằng vui vẻ chào hỏi thanh niên như thế cũng nhìn theo, phát hiện mình không quen người này.
Trông thanh niên rất gầy, thậm chí còn có cảm giác yếu đuối, làn da trắng ốm yếu, cũng may đôi môi màu máu của y hòa tan bớt không khí bệnh tật xung quanh, cô là sinh viên ngành múa, thường xuyên gặp không ít người đẹp, nhưng hiếm khi thấy khuôn mặt tinh xảo như được chuốt vẽ tỉ mỉ giống thanh niên.
Quan trọng nhất là có vẻ người này không chênh tuổi các cô là bao, hình như còn nhỏ tuổi hơn, sao Lê Hoằng lại gọi y là "anh"?
Trong lúc đang nghi ngờ, Lý Lộ Minh nghe Lê Hoằng nhỏ giọng giới thiệu thân phận Tạ Ấn Tuyết cho Ngu Thấm Văn, Đoàn Dĩnh và Từ Sâm: "Minh, người này là anh Tạ từng giải quyết chuyện mà tôi từng nói với các cậu."
Nói xong, cậu ta lại nói với Tạ Ấn Tuyết: "Anh Tạ, mấy người này là… mấy người bạn lên tầng gác với tôi."
Tạ Ấn Tuyết gật đầu ừ khẽ: "Ừ, tôi nhớ."
Ánh mắt y thong thả nhìn từng người sau lưng Lê Hoằng, Lý lộ Minh, Ngu Thấm Văn, Đoàn Dĩnh và bạn trai Từ Sâm của cô —— Tất cả những ai từng lên tầng gác tòa văn Hinh đều ở đây.
Chuyện trùng hợp như thế có thể xảy ra ư?
Tạ Ấn Tuyết bên này thản nhiên lười biếng, dường như không hào hứng gì với cảnh vật xung quanh, đám Lý Lộ Minh, Ngu Thấm Văn bên kia lại không ngừng dậy sóng trong lòng, đồng thời tỏ ý ngạc nhiên ra mặt qua lời nói: "Anh ta là anh Tạ? Trẻ quá."
Đoàn Dĩnh cũng hỏi: "Anh ta giúp cậu thật sao?"
"Ừ! Các cậu đừng thấy anh Tạ còn trẻ, anh ấy cao tay lắm!" Lê Hoằng như một đàn em u mê Tạ Ấn Tuyết, không ngừng khen ngợi y với bạn mình: "Sau khi tôi nhờ anh ấy giúp đỡ thì không gặp phải việc lạ nữa."
"Nhưng không phải cậu bệnh nặng một tháng à?" Từ Sâm lại không tin, nghi ngờ hỏi: "Hôm qua vừa khỏi bệnh nên hôm nay nhóm chúng ta mới thực hành được, tôi và Đoàn Dĩnh còn tưởng cậu bệnh sắp chết nữa ấy."
"Đó là vì…"
Lê Hoằng vừa định giải thích mình bệnh nặng vì đó là cái giá phải trả khi mời Tạ Ấn Tuyết giúp đỡ, chẳng qua cậu ta vừa nói được mấy chữ đã bị một người đàn ông r*n r* ngồi dậy cắt ngang.
Năm người nhìn người đàn ông xoa đầu, sau khi xoay người để lộ khuôn mặt thì trợn mắt, đồng thanh nói: "Thầy Tiều? Sao thầy cũng ở đây?"
Người đàn ông được gọi là "thầy Tiều" khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc bộ vest màu xám đậm, mái tóc lốm đốm tóc bạc nên hơi ngả màu tro, đeo chiếc kính đen, khuôn mặt tuấn tú, nhìn là biết người trí thức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!