Chương 5: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gã người hầu cúi người đồng ý ngay, nói xong lập tức đi ra tiền viện, gọi đầu bếp tới cho Tạ Ấn Tuyết.

Trước khi đi vào trò chơi, Chu Dịch Côn dặn đi dặn lại Liễu Bất Hoa phải tuân thủ quy tắc trò chơi, không nên chủ động trêu chọc NPC, dù sao mạng sống của ông ta đã được cột chặt với Liễu Bất Hoa.

Trong phó bản đầu tiên, Chu Dịch Côn ngoan ngoãn làm chim cút mới sống tiếp được, mà người mới chơi chung phó bản với ông ta vì không tin trò chơi thật sự tồn tại, chủ động công kích NPC nên bị giết ngược, có lẽ bây giờ cỏ trên mộ cũng đã đâm chồi.

Nhưng thế thì mắc mớ gì tới Tạ Ấn Tuyết?

Lúc nào Tạ Ấn Tuyết cũng trông ngóng có thể gặp chuyện nguy hiểm, như vậy y mới có thể phơi bày tài năng, mời chào khách hàng.

Tất nhiên Tạ Ấn Tuyết sẽ biết chừng mực, không thiểu năng đến mức tự tìm đường chết.

Dù không gặp phải chuyện nguy hiểm thì tìm thêm chút manh mối giúp người tham gia sống sót cũng rất quan trọng, biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng.

Nên Tạ Ấn Tuyết mới đề nghị gặp đầu bếp.

Chưa đến ba phút sau, người hầu đã dẫn đầu bếp chịu trách nhiệm nấu cơm hôm nay tới gặp Tạ Ấn Tuyết.

Tạ Ấn Tuyết vừa nâng mắt đã nhìn thấy con ngươi xám tro nhỏ dài dựng thẳng quen thuộc – quả nhiên là đầu bếp trưa nay đã đi chọn nguyên liệu trong vườn rau với y.

Đầu bếp con ngươi dựng thẳng sau khi đi vào phòng liền chào hỏi Tạ Ấn Tuyết: "Cậu Tạ."

Giọng Tạ Ấn Tuyết nhẹ nhàng đưa tình như mưa xuân rả rích, nói với hắn: "Thì ra đêm nay anh nấu cơm."

Đầu bếp con ngươi dựng thẳng gật đầu: "Đúng vậy."

Tạ Ấn Tuyết thấy thế khẽ hất cằm, chỉ vào bát canh đậu phụ xắt nhuyễn(1) trên bàn: "Dùng dao được đấy."

(1) Canh đậu phụ xắt nhuyễn (): Tên như nào món như vậy, cách làm của món này là phải xắt nhuyễn đậu phụ thành sợi dài nhưng không bị nát, nấu cùng với các loại rau khác tạo thành loại xanh sền sệt và giống hình

Ánh mắt đầu bếp dựng thẳng lướt qua lướt lại giữa bát canh đậu phụ và khuôn mặt tái nhợt tinh xảo của Tạ Ấn Tuyết, sau một hồi im lặng lại nói: "Cậu gọi tôi tới là để khen tôi à?"

Tạ Ấn Tuyết học theo biểu cảm hồi sáng của đầu bếp này khi còn ở trong vườn rau, không trả lời câu hỏi của hắn mà xòe tay đặt trước mặt Liễu Bất Hoa.

Đầu bếp con ngươi thẳng đứng không hiểu y đang làm gì, những người còn lại đang quan sát động tĩnh trong phòng chính cũng không hiểu.

Kết quả bọn họ chỉ thấy Liễu Bất Hoa ngoan ngoãn cầm bát đũa lên, lấy khăn tay mang theo trong túi lau sạch toàn bộ chúng một lần mới thả xuống, đặt đũa vào lòng bàn tay Tạ Ấn Tuyết.

Tạ Ấn Tuyết cứ thế cầm đũa gắp một ít cải thảo xào cho vào miệng nhai chậm rãi, cuối cùng bình luận: "Cũng được."

Phong thái "ông đây là truyền nhân chân chính của phong kiến thối nát" khiến đầu bếp con ngươi dựng thẳng nhíu mày.

Sao hành động cử chỉ của người này lại còn cổ hủ hơn cả đám người trong biệt viện Tần Phủ vậy? Vả lại Tạ Ấn Tuyết rất tự nhiên, hiển nhiên đã quen với chuyện ấy.

Đầu bếp con ngươi dựng đứng nhìn chằm chằm cặp mắt như lá liễu đong đưa của Tạ Ấn Tuyết, con ngươi đen vốn co lại dựng thẳng hơi phình ra, hệt như thú dữ nhìn thấy con mồi mình mơ ước, dấy lên chút hào hứng. Hắn cười vài tiếng, trong tiếng cười không mang theo bất cứ nhiệt độ nào khiến cho người ta không thể nhận ra lời tiếp theo của hắn là đang đùa hay đang cảnh cáo Tạ Ấn Tuyết khiêm tốn hơn: "Cậu Tạ, nước trà trên bàn cậu đã nguội rồi, có muốn tôi pha thêm ly trà nóng cho cậu không?"

"Được, phiền anh." Tạ Ấn Tuyết đồng ý, tựa vào phía sau một chút để đầu bếp con ngươi dựng thẳng có thể chạm tới ấm trà của y.

Đầu bếp con ngươi dựng thẳng đi qua, đưa lưng về phía Tạ Ấn Tuyết không biết làm gì, nhưng chờ tới lúc hắn chuyển người, ấm trà vốn đã nguội nay lại được đun nóng đã đặt lên bàn gỗ đàn hương đen. Đầu bếp con ngươi dựng thẳng rót một ly trà nóng cho Tạ Ấn Tuyết, bưng đến đặt vào tay phải y.

Nhóm Vệ Đao, Đới Nguyệt đang nghe ngóng động tĩnh từ phòng chính nhìn thấy cảnh này không khỏi chấn động, càng chắc mẩm Tạ Ấn Tuyết chính là NPC đưa đò, bằng không y đào đâu ra tự tin mà sai vặt đầu bếp lẫn người hầu ở đây?

Tạ Ấn Tuyết nâng ly trà đầu bếp con ngươi dựng đứng đưa tới, khẽ nhấp một hớp.

Nước trà ấm áp nhạt màu thấm ướt cánh môi y khiến đôi môi vốn nhợt nhạt không chút máu hồng lên, lóe lên ánh nước hấp dẫn dưới đèn đêm lờ mờ.

"Cảm ơn, tôi rất hài lòng với sự phục vụ của anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!