Nhất thời mọi người không biết rốt cuộc Tạ Ấn Tuyết hay tòa Văn Hinh đáng sợ hơn.
Mắt thấy vì mình mà bước chân của Lê Hoằng, Tiêu Tư Vũ và Lã Sóc lên cầu thang chậm lại, Tạ Ấn Tuyết mới nhận ra vừa nói gì, biết ngay bọn họ đang hiểu nhầm, vội giải thích: "Người bình thường giữ thứ tà ma này chỉ sợ gặp hoạ lớn, tôi và thầy tôi đều là người thuộc giới Huyền Môn, cho nên giữ nó thay mọi người, đề phòng gây hoạ nhân gian."
Lý do này lập tức trấn an cả nhóm.
Lê Hoằng thở phào một hơi nhẹ nhõm, năm người nhanh chóng lên tầng cao nhất tòa Văn Hinh. Chẳng qua cửa sắt lên tầng vẫn bị khóa, Lê Hoằng bước tới quan sát ổ khoá một lát, nói với mọi người: "Khóa được thay rồi."
Thay khóa chứng tỏ trừ đám học sinh bọn họ ra thì còn người khác tới tầng này, đồng thời có quyền khóa cửa, có vẻ là người có quyền nhất định quản lý tòa nhà —— Ví dụ như bảo vệ, dì lao công, đến cả thầy cô cũng có thể.
"Đám các cậu thật là, khóa cửa là đang nói các cậu đừng tới đây." Liễu Bất Hoa thấy thế tặc lưỡi, nói: "Các cậu thì hay rồi, còn cạy khóa chạy vào."
Lê Hoằng cũng hối hận không thôi: "… Lúc ấy tôi bị tình yêu làm mụ cả đầu."
Về sau mới biết thì ra dạo này Lý Lộ Minh, Đoạn Dĩnh và Ngu Thấm Văn đang say mê truyền thuyết kinh dị vườn trường, trước khi lên tầng cao nhất tòa Văn Hinh, các cô đã từng chơi rất nhiều trò chơi gọi quỷ, ví dụ như bút tiên, trò chơi bốn góc, đồng thời thăm dò một số nơi vắng vẻ ít người biết trong trường.
Mà tầng cao nhất tòa Văn Hinh là tầng giảng dạy duy nhất bị khoá lại trong khuôn viên đại học bọn họ.
Nhưng các cô thấy tòa Văn Hinh không có gì đặc biệt, dù sao tầng cao nhất các tòa nhà khác đều chỉ để két nước hoặc để mấy món tạp nham, các nữ sinh bèn đoán: Chẳng lẽ tầng cao nhất tòa Văn Hinh có thứ gì không phải người ư?
Bọn họ mỗi người một câu, nói chắc chắn tầng cao nhất khóa lại không cho học sinh vào có gì đó mờ ám, có lẽ có người từng nhảy lầu ở đây.
Đồng thời càng đoán, các cô càng tò mò về tầng trên cùng, chẳng qua bọn họ không gan dạ đến mức đi lên đó, lỡ có chuyện gì thật thì sao? Cho nên Đoạn Dĩnh mới kéo người yêu mình theo, Lý Minh Lộ cũng tìm Lê Hoằng can đảm đi cùng.
Các cô tìm Lê Hoằng, lấy cớ trên tầng cao nhất tòa Văn Hinh có phòng tập múa bỏ không, thế nhưng thật ra cái cớ này chỉ là bịa, cho nên khi các cô thấy có một phòng tập múa trên tầng cao nhất thật cũng không khỏi bất ngờ.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, sau bất ngờ… còn có sự đáng sợ vô tận.
Vì trừ Lê Hoằng ra, những người hôm đó lên tầng trên cùng tòa Văn Hinh bắt đầu gặp xui —— Cằm Lê Hoằng có vết bỏng, mất đồ đạc, Lý Minh Lộ gặp tai nạn xe gãy tay trái, hiện còn đang nằm viện, Ngu Văn Thấm bị đau đầu buồn nôn mỗi ngày, về đêm cũng gặp phải mấy thử quỷ dị bẩn thỉu giống Lê Hoằng, ban đầu Đoạn Dĩnh và Từ Sâm đã bàn chuyện cưới xin, chờ tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, nhưng dạo này không biết vì sao mà hai người như ăn phải thuốc nổ, ngày nào cũng cãi nhau, tình cảm vỡ tan, gần như chia tay.
Liễu Bất Hoa nghe xong, vừa dùng dây thép mở khoá vừa bình thản nói: "Cũng thường thôi, đây đều là vận rủi khi dám chọc đến tà ma, xui xẻo là hiện tượng bình thường."
Vừa dứt lời, khóa cửa sắt theo tiếng mở ra.
Căn phòng tập múa âm u rộng lớn xuất hiện trước mắt mọi người.
Lê Hoằng sợ sệt đứng trước cửa không dám tiến lên, Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa dẫn đầu đi vào phòng tập múa, những người còn lại thấy thế mới run rẩy theo sau bọn họ.
Mà ánh sáng u ám trong phòng tập múa cũng chứng minh lời Lê Hoằng nói là thật —— căn phòng này rất quỷ dị.
Lúc bọn họ đến đây mới hơn ba giờ chiều, sớm hơn buổi chiều tà lần trước Lý Lộ Minh tới nhiều, ánh nắng dưới tầng rất sáng, vừa bước vào phòng học múa lại như bước một chân vào trời mưa đầy mây, khắp nơi đều phủ một lớp bụi lạnh lẽo.
Đồng thời sau khi đi vào phòng tập múa, bọn họ lại ngửi thấy mùi giống mùi thơm trên người Tạ Ấn Tuyết – mùi dầu xác người.
Lê Hoằng lần trước đã ăn đủ, sau khi vào phòng không còn ngẩng lên nhìn gương, chỉ nhìn chằm chằm chân mình, không đủ can đảm để quan sát lung tung.
"Oa, phòng tập múa này thú vị quá." Liễu Bất Hoa nhìn tấm gương, ngạc nhiên nói: "Cha nuôi nhìn này, trong gương con là một đoá hoa mẫu đơn đó."
Tạ Ấn Tuyết đi đến bên cạnh Liễu Bất Hoa, nhìn vào gương mấy giây, sau đó hỏi anh ta: "Bất Hoa, bây giờ con đang nghĩ gì?"
"Con đang nghĩ tấm gương này có thể soi ra kiếp trước của con không, sau đó con thấy con là một đóa mẫu đơn trong gương." Liễu Bất Hoa thật thà nói: "Vậy kiếp trước con là hoa mẫu đơn thật ư?"
Tạ Ấn Tuyết mỉm cười từ chối cho ý kiến, sau đó đi đến gần Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ, hỏi: "Các cậu thì sao? Các cậu có thấy gì không?"
"Tôi thấy tôi đang đi vệ sinh trong trung tâm thương mại." Lã Sóc tái mặt, lúc xanh lúc trắng: "… Ở gần đó xảy ra hoả hoạn, đốt cháy bình gas cửa hàng tầng một, sau đó bình gas phát nổ, nổ chết luôn tôi đang ngồi trên bồn cầu."
"Tôi cũng thấy." Liễu Bất Hoa chỉ vào gương nói: "Trạng thái chết của cậu còn thảm hơn Tiêu Tư Vũ nữa."
"Đúng vậy, tôi gặp tai nạn xe cộ, cơ thể văng ra khỏi xe đứt làm ba." Tiêu Tư Vũ nghĩ mình không khác gì những người gặp tai nạn xe khác, quan trọng nhất là không hiếm gặp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!