Chương 48: (Vô Đề)

Căn phòng lớn tầm 100m2, trên đất lát miếng ván gỗ vàng nhạt trông cực kỳ rộng rãi, hai bên đông tây dán gương cao, nam bắc là cửa sổ gần như chiếm cả bức tường và thanh ép chân, trong phòng không có mùi tro bụi của căn phòng để lâu không dùng, sau khi nhóm nữ sinh đi vào, Lê Hoằng lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng khó hiểu, hẳn là nước hoa của nữ sinh nào đó.

Cho nên tổng kết lại, đây là một căn phòng tập múa khá ổn.

Đủ cho Lý Lộ Minh, Đoạn Dĩnh và Ngu Thấm Văn sử dụng, thậm chí chứa thêm mười mấy người vẫn được.

Nhưng lạ một điều là rõ ràng căn phòng tập múa này có rất nhiều cửa sổ thông sáng, theo lý mà nói phòng phải rất sáng sủa mới đúng, nhưng thực tế căn phòng lại vô cùng u ám —— Không phải là sắc trời nhạt màu của ánh sáng bị mây che phủ lúc chạng vạng mà là cảm giác tối tăm âm u khi bóng đêm kéo tới.

Vả lại bây giờ mới cuối hè, nếu đêm xuống cũng phải đến bảy tám giờ mới tối hẳn, có những ngày 5 giờ rồi mà mặt trời còn chưa lặn, lúc bọn họ đến tầng cao nhất mới sáu giờ chiều, khi ấy đứng dưới tầng sắc trời vẫn sáng, sao đến phòng này lại tối thế?

Lê Hoằng quay qua nhìn những người khác, định nói với họ suy nghĩ của mình, ai ngờ lại thấy bọn họ cũng rất ngạc nhiên, thậm chí còn ngạc nhiên hơn cả cậu ta.

Bạn trai Từ Sâm của Đoạn Dĩnh nói: "Ở đây có phòng tập múa thật à?"

Lê Hoằng nghe hắn hỏi quá kỳ quặc, chẳng phải bọn họ tới đây để xem phòng tập múa à? Nghe Từ Sâm nói giống như bọn họ không phải đến để xem phòng tập múa mà còn có mục đích khác vậy.

Nhưng lúc đó Lê Hoằng không nghĩ nhiều.

"Về sau tôi mới biết quả thật bọn họ không đi xem phòng tập múa, vì bọn họ vốn không biết ở đó có nó!" Lê Hoằng nhớ lại sự ngu xuẩn của mình, giọng điệu càng thêm hối hận: "… Mấy câu đi xem phòng tập múa là lời nói dối để bọn họ dụ tôi đi theo! Bọn họ cũng không biết tầng trên cùng Văn Hinh Lâu có gì."

"Thế sau đó thì sao?" Tiêu Tư Vũ vội hỏi cậu ta: "Các cậu thấy gì trong phòng học à?"

Dường như câu này đã gợi lên một số ký ức không muốn nhớ lại trong đầu Lê Hoằng, mặt cậu ta trắng bệch như phủ một lớp bụi bặm, giọng nói cũng run theo: "Về sau… tôi nhìn thấy một "bản thân" hành động hoàn toàn khác tôi trong gương phòng tập múa."

Hai bên phòng tập múa trên tầng cao nhất đều có gương, dẫn đến một tình huống —— Bóng phản xạ của người có thể xuất hiện kéo dài trong gương, vĩnh viễn tạo ra vô số động tác giống nhau, bóng người giống nhau.

Rất nhiều người sợ cảnh ấy nên một số phòng tập múa sẽ tránh thiết kế phòng như vậy.

Lê Hoằng sau khi thấy vô số bóng của mình chiếu trong gương thì nghĩ chẳng lẽ vì nguyên nhân này nên phòng mới bị bỏ hoang? Cậu ta giơ tay lên vẫy vẫy, bóng người phản chiếu trong gương cũng giơ tay vẫy theo.

Thế nhưng hướng gương sẽ ngược lại với người thật, Lê Hoằng nhìn "mình" chiếu ngược trong gương, lúc này bỗng nảy ra một suy nghĩ trong đầu: Liệu có cái bóng nào cũng giơ tay phải lên giống mình không?

Nhưng loại chuyện này chỉ nghĩ mà thôi, không thể xuất hiện thật, trừ khi có quỷ.

Trong lòng Lê Hoằng nghĩ vậy, sau đó cười tự giễu, nào ngờ chỉ giây tiếp theo, Lê Hoằng phát hiện có cái bóng trong gương đổi tay giơ lên như cậu ta đã nghĩ —— Trong mắt Lê Hoằng, cái tay kia là tay trái, nhưng thực tế cái tay kia đều là tay phải giống cậu ta.

Tuy trong gương có nhiều bóng ngược nhưng động tác đều khớp nhau, đột nhiên xuất hiện một chiếc bóng tương phản rất bắt mắt, trừ khiến người ta thấy ngạc nhiên ra còn thôi thúc cơn rùng mình nổi gai ốc.

Quan trọng nhất là những "Lê Hoằng" khác trong gương cũng bắt đầu thay đổi động tác, chúng lần lượt thả tay trái xuống, giơ tay phải lên.

Cuối cùng chỉ còn lại Lê Hoằng ngoài gương có động tác ngược so với tất cả, khiến sự tồn tại của cậu ta mới là… con quỷ, khác với tất cả người trong gương.

Trước đó Lê Hoằng cũng vì gan dạ nên từng chơi một vài trò tâm linh với mọi người nhưng chưa từng gặp phải chuyện quái quỷ nào, còn tự xưng toàn bộ phim ma trên thế giới này không dọa nổi cậu ta.

Nhưng hôm nay sau khi chớp mắt mấy lần, xác nhận không phải mình hoa mắt, Lê Hoằng bị dọa lui mấy bước.

"Lê Hoằng" trong gương cũng thực hiện động tác giống cậu ta, chỉ là hướng hoàn toàn ngược lại, Lê Hoằng còn nhìn thấy ba nữ sinh Lý Lộ Minh, Đoạn Dĩnh và Ngu Thấm Văn trong gương bắt đầu nhấc tay múa, vội vã quay đầu, ai ngờ ngoài tấm gương, Lý Lộ Minh, Đoạn Dĩnh và Ngu Thấm Văn vẫn đứng yên không nhúc nhích.

"Các cậu… thấy gì không?" Sắc mặt Lý Lộ Minh không khá hơn Lê Hoằng là bao, cô run giọng hỏi: "Hình như chúng ta trong gương rất kỳ lạ."

Chỉ cần không phải người mù đều sẽ nhìn thấy.

Ba nữ sinh ngơ ra, sau đó lấy lại tinh thần, hét to chạy ra khỏi phòng tập múa từ cửa chính, Từ Sâm và Lê Hoằng cũng theo sát các cô rời khỏi tầng cao nhất.

Lúc mọi người chạy xuống không gặp phải sự cố bất ngờ, nhanh chóng xuống tới tầng một, hoà vào dòng người đông đúc ồn ào lúc tan học.

Quả nhiên ánh sáng tự nhiên dưới tầng khác hẳn, vì chưa hết mùa hè nên trời lúc này không khác giữa trưa là bao, khung cảnh vừa sáng vừa đông người, Lê Hoằng gan dạ nhất ổn định cảm xúc, cậu ta nhìn ba nữ sinh vẫn chưa hoàn hồn, thô thiển nói: "Đm, bọn mình vừa gặp ma à? Chuyện gì thế này?"

"Không biết…" Từ Sâm lắc đầu nói: "Ban đầu tôi còn tưởng gặp ảo giác, nhưng cả nhóm chúng ta đều thấy, xác suất để cùng gặp chung ảo giác rất thấp đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!