Tất nhiên phó bản đó sẽ do Liễu Bất Hoa tham gia thay Chu Dịch Côn.
Việc "thay" người khác tham gia trò chơi quan trọng nhất ở hai chữ: Tự nguyện.
Người thay thế phải thật lòng tự nguyện mới có thể tham gia "Khóa trường sinh" thay người khác —— Lần nào cũng vậy.
Nếu không người đi vào trò chơi vẫn sẽ là người kia, bằng không nếu có người cầm vũ khí đe dọa người bên ngoài vào trò chơi thay mình sẽ làm rối rất nhiều quy tắc.
Mà trước đó Liễu Bất Hoa nghe lời Tạ Ấn Tuyết, nhẩm trong lòng không muốn đi vào trò chơi nhiều lần nên người đi vào Hel"s Dream vẫn là Chu Dịch Côn.
Chẳng qua dù có thể không tham gia trò chơi nhưng tính mạng hai người vẫn cột với nhau.
Không biết độ khó phó bản tiếp theo như thế nào so với Hel"s Dream.
Nhưng dù đơn giản hơn Hel"s Dream, Tạ Ấn Tuyết cũng không định dẫn Chu Dịch Côn theo, bởi vì tên này không giúp được gì.
Cũng không phải Tạ Ấn Tuyết cần một người có ích mà tạm thời mạng Liễu Bất Hoa và Chu Dịch Côn ràng buộc nhau, trong phó bản gã không giúp được gì là chuyện nhỏ, sợ nhất là gã tự hố mình, hố luôn cả Liễu Bất Hoa.
Dù sao cái tên Chu Dịch Côn này cũng rất nhát gan.
Bây giờ nhớ lại, Tạ Ấn Tuyết không khỏi thấy may vì hình dáng sau khi khách trên Hel"s Dream biến thành quái vật chỉ làm người ta thấy ghê tởm, thậm chí không đáng sợ bằng xác người chơi, nếu trên Hel"s Dream có bối cảnh tâm linh, có NPC cùng loại với ngọn đèn xác người lẫn nữ quỷ áo đỏ đã từng suýt g**t ch*t Chu Dịch Côn, vậy Tạ Ấn Tuyết đoán có lẽ sau khi gã thấy sẽ bị dọa ngất —— Làm tăng độ khó phó bản cho y.
Liễu Bất Hoa thì khác.
Vì anh ta bị bệnh.
Câu này của Tạ Ấn Tuyết không phải đang mắng chửi mà sự thật là như thế, cho nên hoa sợ gì Liễu Bất Hoa sợ đó. Hoa có sợ quỷ không? Không. Thứ Liễu Bất Hoa sợ chỉ có đám côn trùng cắn hoa ăn cỏ.
Nghĩ đến đây, Tạ Ấn Tuyết cảm thấy mang Liễu Bất Hoa sẽ tốt hơn.
Còn một chuyện nữa Tạ Ấn Tuyết phải nói cho Liễu Bất Hoa: "Đúng rồi, Bất Hoa, trong phó bản cha gặp phải một người phụ nữ, hình như chị ta biết cha, nhưng cha không có ấn tượng gì cả."
Y hỏi Liễu Bất Hoa: "Chị ta tên Tô Tầm Lan, Bất Hoa, con có thấy quen không?"
Tạ Ấn Tuyết chắc chắn Tô Tầm Lan biết mình trong thế giới hiện thực, dù chưa từng thấy mặt y thì cũng từng nghe tên y, bằng không từ đầu Tô Tầm Lan đã không phản ứng như vậy.
"Không ạ."
Chỉ tiếc Liễu Bất Hoa cũng không có chút ấn tượng nào với cái tên này, anh ta lắc đầu, sau đó cung cấp một manh mối khác cho Tạ Ấn Tuyết: "Nhưng có khi nào người phụ nữ cũng là người quen cũ của thầy cha như Chu Dịch Côn không?"
"Vậy cha phải hỏi dì Trần rồi." Tạ Ấn Tuyết mím môi: "Để mai đi, bây giờ chắc dì Trần đang ngủ."
Tên đầy đủ của dì Trần là Trần Hương Lăng.
Thật ra bà không phải họ Trần, họ đầu của bà chỉ có Trần Ngọc Thanh mới biết, đến Tạ Ấn Tuyết cũng không biết.
Trước khi Tạ Ấn Tuyết được sinh ra, dì Trần đã ở cạnh Trần Ngọc Thanh.
Nói thật thì Tạ Ấn Tuyết thường thấy dì Trần như vợ Trần Ngọc Thanh, bà may quần áo, nấu cơm cho Trần Ngọc Thanh, theo ông mấy chục năm trên Minh Nguyệt Nhai, từ lúc tóc còn xanh đến lúc tóc mai đã bạc, dù Trần Ngọc Thanh qua đời, bà vẫn không chịu rời khỏi nơi có nhiều dấu vết Trần Ngọc Thanh để lại nhất, thậm chí cố chấp muốn ở một mình với Trần Vân Thanh, hệt như Trần Ngọc Thanh còn có một người thân là bà.
Nhưng ai cũng biết đây là điều không thể —— Lúc nhập môn Trần Ngọc Thanh đã chọn mệnh "cô", cho nên đời này ông không thể cưới vợ, càng không thể có được "người thân" thật sự.
Tạ Ấn Tuyết nhận mệnh "cô" cũng thế.
Cho nên y chưa từng ở chung phòng với ai.
Y phải quen, phải "thích" cảm giác ở một mình vượt qua bóng đêm dài dằng dặc, bằng không y sẽ chịu đựng cuộc đời dài đằng đẵng như thế nào?
Mà đêm nay, sau khi tắm xong ngồi bên giường, Tạ Ấn Tuyết nhìn tay phải thiếu một chiếc vòng cổ bèn kéo ngăn tủ đầu giường, chọn một chiếc trong đống vòng hoa lê rực rỡ đeo lên. Nhưng khi nhìn nh** h** lê vàng, Tạ Ấn Tuyết bỗng nhớ tới một người —— Người kia từng nói nếu chiếc vòng này màu vàng sẽ đẹp hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!