Chương 46: (Vô Đề)

Các vị khách không hẹn mà dừng tất cả động tác, tru lên đầy quỷ dị.

Lắng nghe thật kỹ, người ta mới có thể nhận ra những tiếng tru lên đều là tiếng gào thét đau đớn lẫn r*n r* bị bóp méo.

Cơ thể khách quý cũng biến dạng như tiếng rên, bắt đầu vặn vẹo thay đổi, dù giãy dụa điên cuồng như thế nào cũng không ngăn được cơ thể dần hòa tan như ly kem ở nhiệt độ cao, đôi chân mềm nhũn không chống đỡ nổi nửa người trên nặng nề rơi "bịch" xuống đất, giòi bọ từ hốc mắt, mũi và mồm túa ra, dường như nội tạng bên trong đều đã thối rữa, trong bụng chỉ còn lại thịt thối và trứng trùng.

Cuối cùng chúng biến thành một bãi bùn nhão, chỉ có thể bò vào nhau như dòi bọ.

Tạ Ấn Tuyết nhìn cảnh này, rốt cuộc đã hiểu vì sao mấy vị khách lại thích ghế mát xa như thế: Có lẽ là muốn làm dịu nỗi đau ấy.

Mấy khuôn mặt trên đầu quái vật hiểm ác quái dị, thì ra mặt người dữ tợn vặn vẹo không phải hung tướng lộ ra sau khi trở về nguyên hình mà là biểu cảm duy nhất các vị khách có thể bày ra trong đau đớn vô hạn.

—— Dù là phó bản dự tiệc hay Hel"s Dream, cách "Khóa trường sinh" giết cả nhóm NPC lẫn người tham gia đều tàn nhẫn như nhau.

Chỉ tiếc mềm lòng với địch là ác độc với chính bản thân, cho nên Tạ Ấn Tuyết tuyệt đối sẽ không thương hại chúng, chỉ hờ hững nói: "Các người muốn giết tôi thì nhanh lên, hơn tám giờ rồi."

Y chỉ nói ở lại đây vào đúng tám giờ chứ không nói sẽ ở lại vào lúc sau.

Quái vật nghe Tạ Ấn Tuyết nói vậy, gần trăm gương mặt r*n r* vặn vẹo cùng nhìn y, ánh mắt càng thêm oán độc.

Bây giờ người đám quái vật có thể tấn công trên Hel"s Dream chỉ còn mình Tạ Ấn Tuyết, cho nên khi các vị khách ngưng tụ thành một con quái to chưa từng thấy, cơ thể gần như ép hết toàn bộ tầng bảy, Tạ Ấn Tuyết mới thong thả tháo dây cột tóc, xõa tung mái tóc đen sau đầu.

Y nắm cây kiếm dài màu bạc trong tay, xoay người chém một nhát vào bức tường tranh tinh xảo trên sân khấu.

Nhát kiếm này gần như vô hình dưới ánh đèn rực rỡ trong sảnh Dream"s Cradle huy hoàng, nhưng lại mang theo khí thế hủy diệt khó có thể chống đỡ, tiếng nổ vang dội phát ra, bức tường theo đó vỡ nát.

Mặt biển kéo ánh nước lăn tăn dưới trăng hiện ra trước mọi người.

Tạ Ấn Tuyết đạp mạnh mũi chân phóng về phía mặt biển, xúc tu quái vật cũng đánh úp về phía y.

Nhưng lúc này thanh niên xoay người lui lại, nhảy ra khỏi khe hở, dường như đã sớm đoán ra thế tấn công ấy, y khẽ nhếch môi, tiếp đó đạp một chân lên xúc tu đánh tới của quái vật, mượn lực như bay lên mặt trăng, nhảy lên tầng thứ chín.

Chỉ để lại một câu: "Vẫn hoàn phế vật."

Thật ra Tạ Ấn Tuyết biết mình không đánh lại quái vật vào đêm cuối, nhưng đánh không được thì chẳng lẽ không chạy được?

Chỉ là bức tường mà cũng muốn ngăn y?

Tạ Ấn Tuyết nhớ vị trí đêm qua Hel nói với mình, sau khi đáp xuống tầng chín, rốt cuộc không còn làm đổ vỉ nướng của hắn.

Nhưng cả hai không ngờ lực đánh từ tầng bảy của quái vật quá mạnh nên không thể thu thế công, xúc tu theo Tạ Ấn Tuyết cùng tiến lên tầng chín nện mạnh xuống.

Đừng nói là vỉ nướng, nếu Hel né chậm một chút, hắn cũng sẽ bị xúc tu đập vào đầu.

Dù lúc xúc tu rơi xuống đất thì tan thành bột mịn nhưng vẫn không cứu vãn được khuôn mặt càng lúc càng đen của thuyền trưởng Hel, bởi vì thứ hy sinh đêm nay không chỉ là vỉ nướng mà còn chiếc ghế nhung ấm áp hắn thích.

Đám quái vật gầm rú trong đêm: "Tạ Ấn Tuyết… Mau xuống đây… xuống đây!"

Hel cũng nhìn kẻ đầu têu, gằn tên y: "Tạ – Ấn – Tuyết."

"Đừng nóng."

Thanh niên không thèm quan tâm bọn quái vật, ngược lại mỉm cười, nhẹ giọng dỗ hắn.

Nhưng chỉ có câu dỗ như vậy mà thôi.

Tạ Ấn Tuyết biến thanh kiếm trở về dây lụa đỏ, cột lại lên đầu, động tác thu hồi vũ khí như đang nhường nhịn, Hel vẫn không nguôi giận, khuôn mặt lạnh lùng.

"Đêm nay không phải tôi làm đổ vỉ nướng." Tạ Ấn Tuyết nắm tay che môi ho khẽ: "Nhưng tôi sẽ đền cho anh, đền rất nhiều tiền vàng óng ánh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!