Hel cũng biết đêm nay xem như không được ăn thịt nướng, vì thế gác chiếc kẹp xuống, đi đến chiếc ghế cạnh bàn trà thủy tinh khung kim loại rót cho mình ly nước để tĩnh tâm —— Tất nhiên ly nước và ấm trà đều vàng óng.
Tạ Ấn Tuyết thấy hắn không để ý mình cũng không thấy chán, đi một vòng quanh phòng, sau đó suýt nữa bị ánh đèn trang trí ấm áp rực rỡ trong phòng làm hoa mắt.
Không phải y có ý kiến gì với màu vàng, chỉ là với mắt thẩm mỹ của y, nhiều vật kim loại màu nóng tụ lại một chỗ khó tránh khỏi cảm giác dung tục, mà y thích cảnh tao nhã lịch sự, nhìn sao cũng thấy phong cách nơi này không quen chút nào.
Chẳng qua đây là phòng người ta, dù có như thế nào cũng không đến lượt y xen vào, Tạ Ấn Tuyết chỉ khẽ than thở: "Thuyền trưởng Hel thích màu này thật đấy."
Ai ngờ người đàn ông nghe y nói bỗng ngẩng lên nhìn, sau đó hỏi: "Cậu không thấy mấy màu này ấm áp à?"
"Quả thật rất ấm áp sum họp." Tạ Ấn Tuyết ngẩn ra, ứng lời Hel nhưng vẫn không quên nói: "Mà anh nói mấy lời này nghe như…"
Sao như đứa nhóc thiếu thốn tình yêu đi tìm sự ấm áp vậy?
Tất nhiên y sẽ không nói ra câu ấy, chỉ nói: "Tôi sẽ đền cho anh."
Hel nhìn y hỏi: "Đền gì?"
"Đền giá nướng thịt."
Tạ Ấn Tuyết cười nói, mang theo ý "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh".
"Ý của cậu là…" Hel thấy thế, nhướng mày: "Ngày mai cậu còn tới?"
Tạ Ấn Tuyết im lặng mỉm cười.
Hel chỉ vào vị trí đặt giá nướng thịt cạnh ghế hôm qua, dặn y: "Đêm mai tôi nướng thịt ở đây, đừng làm đổ giá của tôi nữa."
"Được." Tạ Ấn Tuyết đảm bảo: "Chắc chắn sẽ không."
Sau đó Hel không nói thêm gì khác, hắn dựng vỉ nướng bị lật nhào rồi cầm chổi và hốt rác quét dọn sân thượng, toàn bộ quá trình không thèm nhìn Tạ Ấn Tuyết đang làm gì, cũng kệ không hỏi Tạ Ấn Tuyết phá luật, đêm nào cũng ở lỳ chỗ hắn tránh sự tấn công của quái vật.
Tạ Ấn Tuyết cẩn thận nhớ lại, phát hiện dường như Hel rất rảnh rỗi trong phó bản này, ngày nào cũng lên boong tàu phơi nắng, nếu có người gọi món đắt nhất trong phòng ăn còn có thể khiến hắn nấu cơm, nhưng nếu không gọi sẽ không thấy bóng hắn đâu, sau đó đến đêm lại ăn thịt nướng dưới trăng.
—— Quả là một NPC vô trách nhiệm.
Mà Tạ Ấn Tuyết luôn tò mò vì sao người đưa đò lại tồn tại, y chưa từng nghe nói trong trò chơi sinh tồn lại có NPC có thể giúp đỡ người chơi như thế, huống hồ theo nghĩa nào đó, sự giúp đỡ của người đưa đò sẽ làm tăng tốc độ tử vong của người tham gia.
Chỉ là y không hỏi ra miệng, cả hai đều không nói gì, Tạ Ấn Tuyết tựa bên lan can, cúi xuống nhìn sóng nước lấp lánh ánh trăng trên mặt biển u tối, Hel dọn dẹp sân thượng xong ngồi lên ghế, vừa như đang ngẩn ra, vừa như đang nhìn mặt nước gập ghềnh gợn sóng sâu không thấy đáy giống Tạ Ấn Tuyết.
Đêm nay Tạ Ấn Tuyết định chờ đến sáng mới rời đi.
Y nắm chặt một đầu dây cột tóc, đang định về theo lối cũ, chẳng qua khi nhìn thoáng qua phía sau, phát hiện thang máy vốn biến mất lại xuất hiện thì lập tức chọn cách văn minh hơn đi xuống, nhưng lúc tiến lên trước kéo gần khoảng cách, Tạ Ấn Tuyết mới phát hiện người đàn ông ngồi trên ghế đang nhắm mắt, không biết là đang ngủ hay đang nghỉ ngơi.
Nhưng dù không biết đáp án là gì, Tạ Ấn Tuyết vẫn khẽ chân, lặng lẽ đi đến thang máy ấn xuống tầng —— Enoch từng nói muốn lên tầng chín phải dùng đồng xu đen, không biết xuống tầng có cần không.
Cũng may cửa thang máy mở ra đóng vào theo nút bấm đã cho Tạ Ấn Tuyết đáp án.
Y quay về tầng một, không ngoài dự đoán, mọi người đều còn sống, chỉ là trên người dính đầy máu đỏ, có mấy người còn có quầng thâm mắt xanh đen trông rất chật vật, chẳng khác nào đang hóa trang thành xác sống.
"Enoch nói đúng, mấy linh hồn kia đáng sợ thật." Vạn Vũ uể oải, ngái ngủ ngáp một hơi: "Tôi thức trắng cả đêm."
Mặt Dịch Tiểu Lệ xanh lét, dù sao cô bé vẫn còn nhỏ, nhìn thấy cảnh tượng như vậy ngủ sẽ mơ thấy ác mộng.
Trong số mọi người chỉ có Nại Nại, Vân Thiến, Văn Nhân Yến và Hạ Diệu vẫn bình thường, bọn họ đều là người cũ, từng gặp nhiều cảnh đáng sợ, lại nói đây không phải lần đầu Văn Nhân Yến và Hạ Diệu gặp mấy linh hồn ấy, vì vậy không thấy bất ngờ.
Vân Thiến an ủi bọn họ: "Cố gắng chịu đựng hết đêm nay, nhịn thêm một ngày nữa là chúng ta sẽ được giải thoát."
"Mạnh Bội và Dương Mạn Thanh đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!