Bất cứ ai trước khi từ bỏ "sự sống" đều sẽ muốn sống tiếp, bởi vì đây là bản năng của mỗi người.
Vì thế Dương Mạn Thanh và Mạnh Bội đã vào thang máy đi lên tầng chín.
Chẳng qua trừ bọn họ ra, những người khác cũng đi vào thang máy —— Bọn họ đều muốn xem thử giao dịch với NPC đưa đò sẽ tiến hành như thế nào, có lẽ đó sẽ là một trong số những kinh nghiệm để bọn họ tiếp tục vượt màn sau này.
Lúc cửa thang máy mở ra ở tầng một, mọi người phát hiện Enoch cũng ở trong thang máy.
Điều này không hề bất ngờ, thật ra ngày nào Enoch cũng đến tầng người tham gia tụ tập để nêu tình hình hôm nay hoặc sắp xếp công việc, nhiệm vụ cho các thuỷ thủ tạm thời, nhưng duy chỉ có hôm nay mọi người không chờ anh ta xuất hiện đã bắt đầu tự do hành động.
Cho nên lúc cửa thang máy mở ra, mọi người đều nghe thấy Enoch rầu rĩ lẩm bẩm: "A… Hết nhiên liệu rồi…"
Enoch nói xong mới để ý họ đang tụ ở cửa thang máy, vì thế anh ta mỉm cười, khoanh hai tay trước ngực, mắt long lanh nhìn họ, mong chờ hỏi: "Hả? Mọi người đang bận đi kiếm tiền à? Hôm nay các bạn sốt sắng quá, vậy tôi cũng báo cho các một tin tốt ——"
Enoch vươn hai ngón thành hình chữ "V", nói với mọi người như đang báo tin thắng lợi: "Hôm nay phục vụ khách sẽ được nhận gấp đôi tiền công!"
Nhưng câu nói của anh ta chỉ như giọt nước nhỏ vào biển lớn, không hề dậy nổi gợn sóng, mọi người lạnh lùng im lặng nhìn anh ta.
Tạ Ấn Tuyết dẫn đầu đi vào thang máy, áy náy cười với Enoch: "Lái chính Enoch, phiền anh đứng sang một bên nhường đường, anh đang cản tôi bấm nút thang đấy."
Enoch nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, nhưng vẫn vô thức đứng dịch sang bên cạnh, sau đó nhìn thanh niên vươn ngón trỏ mảnh khảnh trắng nõn đè lên nút ghi số "9".
Nút bấm không sáng, thang máy không nhúc nhích.
Tạ Ấn Tuyết nhấn lần nữa.
"Sao vậy?"
Có người hỏi Tạ Ấn Tuyết.
"Không lên được tầng chín à?"
"Sao đèn không sáng, có phải thang máy bị hỏng không?"
Những người khác theo Tạ Ấn Tuyết vào thang máy đều vươn tay nhấn vào nút lên tầng chín, sau khi phát hiện không hề phản ứng cũng nhao nhao hỏi.
Chiếc thang máy có thể chứa được vô số người —— Không cần nghĩ cũng biết nguyên nhân là gì: Chiếc thang máy có thể chứa được con quái vật khổng lồ nặng như vậy, chỉ mới mười mấy người đi vào sao có thể quá cân được?
Vì quá nhiều người đi vào nên Enoch hơi thấp bé lập tức bị chèn vào một góc, thậm chí bị ai đó đạp một phát.
"Á!"
Anh ta thét lên nhưng chẳng ai để ý đến, chỉ vây quanh trước nút thang máy nghiên cứu vì sao nút bấm lên tầng chín không sáng.
Vì vậy Enoch không còn cách nào khác, chỉ có thể nói to với mọi người: "Các bạn muốn lên tầng chín à? Lên tầng chín phải có xu đen mới lên được."
Enoch nói xong, lấy một đồng xu đen giơ lên.
Vì vậy mọi người lại nhìn anh ta.
"Được rồi." Tạ Ấn Tuyết lui lại vài bước, nhường lại chỗ đứng trước nút bấm cho Enoch, đồng thời mở tay thành tư thế mời: "Vậy phiền lái chính Enoch vậy."
Toàn bộ quá trình y đều tỏ ra lễ phép, nhẹ nhàng nhã nhặn.
Nhưng Enoch thấy Tạ Ấn Tuyết không hề ngoan ngoãn, thậm chí rất nguy hiểm.
Enoch lấy đồng xu đen bỏ vào khe dưới nút ấn số chín, lúc này thang máy mới từ từ đưa mọi người lên tầng, lúc thang đi qua tầng bảy, Enoch vẫn hỏi: "Không ai muốn dừng ở tầng bảy thật à? Hôm nay sẽ được gấp đôi tiền đấy."
Vẫn không ai để ý đến anh ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!