Nơi này thoáng đãng dễ quan sát, tựa vào lan can nhìn xuống là có thể thu hết hơn nửa vùng biển và toàn bộ cảnh quanh Hel"s Dream vào mắt.
Nếu nói nhược điểm là gì thì chính là chỉ cần thời tiết xấu sẽ có tuyết rơi.
Mà hắn ghét tuyết.
Cũng may thời tiết tối nay xem như quang đãng, Hel quét dọn toàn bộ tuyết đọng trên sân thượng và ghế sofa, nhìn màn đêm thầm nghĩ: Chắc đêm nay sẽ không có tuyết rơi đâu.
Ban đêm không có người chơi nào rời được khỏi tầng, quan trọng nhất là dù rời đi, bọn họ cũng không thể lên được tầng chín, như vậy có nghĩa sẽ không ai đến làm phiền hắn, mà hắn có thể yên tâm ăn thịt nướng.
Kết quả tuyết thì không rơi, nhưng một thanh niên mang theo chữ "Tuyết" lại đến.
Khi Hel nhìn thấy chiếc vòng tay hoa lê bạc quen thuộc xuất hiện trên lan can đã thấy có điềm, quả nhiên một giây sau, hắn thấy thanh niên mang theo màu của tuyết nắm đầu kia sợi lụa đỏ nhảy lên sân thượng.
Hệt như một bông tuyết lẳng lặng rơi xuống.
Cũng lạnh lẽo rơi lên tim Hel.
Thịt nướng đã chín tới, chỉ thiếu rải muối lên là có thể ăn lại bị đổ đầy đất cũng nguội lạnh theo.
Thế nhưng người này không hề áy náy, còn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, cong mắt mỉm cười với mình: "Thuyền trưởng Hel, đêm nay làm gì có tuyết."
Hel thả chiếc kẹp thịt nướng xuống, khuôn mặt rắn rỏi không cảm xúc, ánh mắt cũng cực kỳ lạnh lùng: "Cậu Tạ, cậu làm đổ thịt nướng, làm hỏng giá nướng của tôi, cậu nghĩ bây giờ trong mắt tôi, cậu có khác gì đống tuyết đáng ghét không?"
"À, xin lỗi."
Ai ngờ Tạ Ấn Tuyết hơi cúi đầu, áy náy xin lỗi hắn.
Tạ Ấn Tuyết như vậy khiến Hel ngẩn ra, giây sau thanh niên quay đi, mười ngón nắm chặt lan can, cúi xuống nhìn: "Thuyền trưởng Hel, Enoch nói vừa đến đêm, chiếc thuyền này sẽ xảy ra chuyện lạ, anh biết chuyện này không?"
Hel không đứng dậy, hắn vẫn ngồi trên ghế nhìn Tạ Ấn Tuyết, sau đó chầm chậm nói: "Biết."
Cơ thể thanh niên quá gầy, dù được bọc trong lớp trường bào rộng vẫn hoàn gầy như một người bệnh nặng sắp chết, nhưng mặt y chỉ tái nhợt chứ không tiều tuỵ, mái tóc đen mềm mại như gấm rủ sau đầu khẽ lay trong gió, mang đến cho người ta cảm giác —— dịu dàng, yếu ớt, tĩnh lặng.
"Vậy anh có biết…" Tạ Ấn Tuyết không nhúc nhích, chỉ quay đầu nhìn Hel qua vai trái: "Cái gọi là việc lạ thật ra là quái vật ăn thịt người, mà mấy con quái vật kia do đám khách quý biến thành vào đêm không?"
Hel không nói gì, hắn mím môi im lặng, ánh mắt giao với cái nhìn của Tạ Ấn Tuyết.
Hắn thấy đôi mắt trong trẻo đen lánh vẫn kiên định như lúc hắn gặp ở phó bản trước, không dao động cũng không ngại ngần.
Hắn nói: "Biết."
Sau đó Hel mỉm cười, hắn đứng dậy khỏi ghế, từng bước tới gần thanh niên rồi cúi xuống, chủ động hỏi y: "Thế cậu Tạ có biết đây là du thuyền gì không? Nói cho tôi biết nó tên là gì."
Tạ Ấn Tuyết ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt xám của hắn gằn từng chữ: "Hel"s Dream."
Ai ngờ người đàn ông lại hỏi: "Hel là gì?"
Tạ Ấn Tuyết khẽ chau mày: "Hel là anh."
Nhưng người đàn ông lại lắc đầu: "Không, tôi không phải Hel."
Hắn nói xong, vươn tay tháo chiếc vòng hoa lê lẫn lụa đỏ Tạ Ấn Tuyết cột quanh lan can xuống, sau đó nhặt một miếng than đen dưới đất lên, viết một dòng chữ nhỏ như đang trả thù thanh niên vì hất đổ vỉ nướng của mình, lúc này mới trả dây cột tóc và vòng tay hoa lê cho Tạ Ấn Tuyết.
Tạ Ấn Tuyết nhận lấy vòng hoa lê đeo lên, chẳng qua y cầm dây cột tóc, nhìn dòng chữ đen bên trên, hàng mày nhíu lại không hề giãn ra, không biết có phải chê nó dính tro hay không.
Hel chắp tay đứng cạnh y.
Đứng tận vài phút mà Tạ Ấn Tuyết không phản ứng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!