Chương 42: (Vô Đề)

Mạnh Bội biết Dương Mạn Thanh và Thư Quảng Hiên hợp tấu biểu diễn cho khách, dù chỉ hát kiểu bình thường đã kiếm được không ít tiền nên nổi lòng bắt chước, dù Enoch không nói với mọi người sảnh Dream"s Cradle sẽ mở cả ngày, cô cũng sẽ học theo Dương Mạn Thanh hát vào lúc ba giờ chiều.

Thậm chí cô còn muốn lôi kéo Mã Hân Đồng đi với mình, nhưng Mã Hân Đồng không biết chơi nhạc cụ, hát lại càng không, nghe cô hát là một kiểu tra tấn nên sau khi Mã Hân Đồng từ chối, Mạnh Bội bèn lên giữa sân khấu sảnh Dream"s Cradle hát bài "Con thuyền trắng" cho khách nghe.

Mạnh Bội tự nhận mình hát hay hơn Dương Mạn Thanh, vả lại Hel"s Dream cũng là du thuyền trắng, rất hợp với bài này.

Mà sau khi Mạnh Bội hát xong, các vị khách vẫn vỗ tay tán thưởng cô, tuy nhiên bọn họ không cho cô tiền mà khẽ bàn tán.

"Sao có thêm người đến hát nữa vậy?"

"Cô ta với Dương Mạn Thanh ai hát hay hơn?"

"Không biết."

"Gọi Dương Mạn Thanh và Thư Quảng Hiên đến hát thử xem ai hát hay hơn."

Một người phụ nữ mắt xanh lục bảo xinh đẹp nói, sau đó cô ta gọi Phương Long đang quỳ trên đất đấm chân cho mình tới, bảo anh ta gọi Dương Mạn Thanh và Thư Quảng Hiên đến hát cho họ nghe.

Phương Long rời đi, dễ dàng kiếm được hai mươi đồng vàng phí chạy vặt từ người phụ nữ, cộng thêm tiền công anh ta đấm chân cho cô ta, đêm nay muốn kiếm được tám mươi đồng vàng cũng không khó, cho nên Phương Long rất vui.

Mà sắc mặt Dương Mạn Thanh và Thư Quảng Hiên không được đẹp cho lắm, sau khi nghe Phương Long kể hết mọi chuyện, ánh mắt bọn họ nhìn Mạnh Bội càng xấu hơn —— Bởi vì hành động của Mạnh Bội chắc chắn là đang cướp mối làm ăn với bọn họ.

Đúng lúc này, người phụ nữ mắt xanh bích bắt đầu khuyến khích bọn họ: "Từng người hát bài "Lullaby" đi, bọn tôi rất thích bài này, ai hát hay nhất tôi sẽ thưởng cho người đó một ngàn đồng vàng."

Một ngàn đồng vàng đấy.

Vừa dứt lời, Dương Mạn Thanh và Thư Quảng Hiên không thèm quan tâm Mạnh Bội chen ngang chân nữa, hắng giọng điều chỉnh trạng thái, bắt đầu biểu diễn bài "Lullaby" cho khách, Mạnh Bội cũng không cam chịu yếu thế, tiếp tục hát theo.

Kết quả người phụ nữ mắt xanh không nhận xét tiếng hát của họ mà bàn tán với vị khách bên cạnh.

"Tôi không nghe ra ai hát hay hơn, có thể do mấy hôm nay nghe bọn họ hát phát chán rồi."

"Tôi cũng thấy thế, chẳng có gì mới, nhàm chán."

"Haiz, tôi cũng phát ngán rồi, bọn họ không thể đổi sang kiểu nào mới hơn sao?"

Dù mấy vị khách nói nhỏ nhưng nhóm Mạnh Bội và Dương Mạn Thanh đều có thể nghe thấy.

Mạnh Bội còn đỡ vì cô có thể tiếp tục đi làm thuỷ thủ tạm thời kiếm tiền, nhưng Dương Mạn Thanh và Thư Quảng Hiên đều ngẩn ra: Không đàn hát diễn tấu, vậy bọn họ phải kiếm tiền thế nào đây?

Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo mới khó có nghĩa là vậy.

"Tôi có ý này."

Đúng lúc này, một người phụ nữ tóc đỏ đứng dậy, Dương Mạn Thanh và Thư Quảng Hiên nhớ mặt bà ta, bà ta chính là người phụ nữ mà Thẩm Tuấn "thị tẩm": "Người tình đáng yêu họ Thẩm của tôi hôm qua đã biểu diễn một màn ảo thuật trên giường cho tôi xem, các người biết làm ảo thuật không? Chúng tôi có rất nhiều đạo cụ diễn có thể cho các người mượn."

Ba người nghe vậy nhìn nhau, rõ ràng bọn họ không biết làm ảo thuật.

Phu nhân tóc đỏ thấy thế càng cười tươi hơn: "Tôi rất thích cậu Thẩm, cho nên tôi đã tặng viên hồng ngọc lớn nhất của tôi cho cậu ta, nếu màn ảo thuật của các người khiến tôi hài lòng, tôi cũng sẽ tặng các người hồng ngọc, cộng thêm… rất nhiều tiền."

Thư Quảng Hiên bỗng như bừng tỉnh, nghiêng qua nói với Dương Mạn Thanh: "Tôi nhớ ra rồi, cô có nhớ ngày đầu tiên chúng ta bị quái vật tấn công không? Rõ ràng hai chúng ta là người kiếm được nhiều nhất ngoài Tạ Ấn Tuyết, vậy mà quái vật lại tấn công Thẩm Tuấn dữ dội hơn chúng ta, tôi nghĩ mãi không ra nguyên nhân, bây giờ thì biết rồi."

Dương Mạn Thanh gật đầu, đón lời hắn nói: "Bởi vì Thẩm Tuấn nhận được một viên hồng ngọc."

Phần thưởng luôn dành cho người xứng đáng, huống chi tiền công của người phụ nữ tóc đỏ còn nhiều như vậy, cho nên cả ba đều đồng ý với yêu cầu biểu diễn ảo thuật của các vị khách.

Nhưng khi đạo cụ biểu diễn được đưa lên sân khấu, bọn họ bỗng thấy sợ.

Bởi vì cái gọi là đạo cụ ảo thuật là một cái rương hình chữ nhật có thể chứa được một người, cũng có thể mở ra từ giữa, dài khoảng 1m5, mà trên chiếc rương còn có một cái cưa dài —— Đây chính là đạo cụ cần thiết để thực hiện màn ảo thuật có tên "Cưa đôi người" nổi tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!